Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?”

Cả Hà Hồng và Trần Sơn đều sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, hai người đã có phản ứng.

Chẳng lẽ... Lâm Hải Nam để ý đến thanh đao Phùng Thu Trúc vừa chém vào Lê Tông...?

Dù sao thì nhát đao đó đã ảnh hưởng đến Lâm Hải Nam.

Nhưng đến mức đó sao?

Sau tất cả, Phùng Thu Trúc đã ở đây để giúp Lâm Hải Nam giết Lê Tông và giải cứu Lâm Hải Nam. Trước đó cũng là do Phùng Thu Trúc yêu cầu bọn họ ra tay.

Chỉ là mọi thứ tưởng chừng như chậm rãi nhưng lại diễn ra trong tích tắc, chưa kịp ra tay thì trận chiến đã kết thúc.

Không đúng.

Quá nhanh.

Cả Hà Hồng và Trần Sơn đều nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Vừa rồi Phùng Thu Trúc ra tay, rõ ràng chỉ có thể tấn công Lê Tông, nhưng tại sao một chiêu đó còn đánh sang cả Lâm Hải Nam?

Về Phùng Thu Trúc, nếu như hắn lỡ tay, không thể khống chế thực lực tại chỗ, hiển nhiên là không thể nào có chuyện như vậy.

Trừ khi…

Cả Hà Hồng và Trần Sơn đều khẽ cau mày nhìn Phùng Thu Trúc.

Phùng Thu Trúc lúc này sắc mặt cũng hơi nặng nề.

Trận chiến kết thúc, đáng lẽ ra hắn ta nên giống như Mai Tuyết Lam và Trần Sơn, bỏ vũ khí của họ.

Nhưng lúc này, thanh đao Thiên Nguyên của Phùng Thu Trúc được hắn ta nắm chặt trong tay.

Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Hải Nam một cách hung dữ.

“Anh có gì muốn nói không?”

Lâm Bình đưa Lê Tông bay tới trước mặt Phùng Thu Trúc, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Nhận thức của Lâm Bình cực kỳ nhạy bén.

Trước đây, anh luôn cảm thấy sự thù địch của từ Phùng Thu Trúc, đây là một trong những lý do tại sao Lâm Bình để ông Hà cũng đề phòng Phùng Thu Trúc.

Ngay cả khi họ hợp lực, Lâm Bình vẫn luôn cảnh giác với Phùng Thu Trúc.

Nhưng trước đây Phùng Thu Trúc không có động tác nhỏ nào, Lâm Bình nghĩ rằng Phùng Thu Trúc luyện tinh thần lực, cho dù là thù địch với anh thì hôm nay cũng sẽ không thể hiện ra.

Nhưng Lâm Bình không ngờ rằng vào thời khắc cuối cùng, Phùng Thu Trúc vẫn ra tay.

Nếu như...anh không có kiếm Trảm Thần, có lẽ hôm nay Phùng Thu Trúc sẽ thực sự thành công!

“Lâm Hải Nam, ý của anh là gì?”

Phùng Thu Trúc cầm dao đứng, lạnh lùng hỏi.

“Anh Lâm, trong này có hiểu lầm gì không?”

Trần Sơn lúc này cũng đứng lên, cau mày nói.

“Đúng vậy, trước đây Phùng Thu Trúc cũng nhờ chúng ta cùng nhau giúp đỡ anh.”

Hà Hồng cũng nói.

Ngay cả Mai Tuyết Lam sau khi nhìn Phùng Thu Trúc thật sâu, lông mày cũng hơi cau lại, môi đỏ mọng khẽ mở: “Tôi nghĩ... có lẽ vừa rồi, anh ta đã nóng lòng ra tay, chuyện này...”

Sau tất cả, Phùng Thu Trúc là ở phe họ.

Bây giờ tuy đã giết Lê Tông và bắt Cao Trần Hải, nhưng vẫn chưa có được công pháp tu luyện tinh thần lực từ miệng Cao Trần Hải.

Nếu như lại có một cuộc chiến, đây chắc chắn không phải là điều mà Mai Tuyết Lam muốn thấy.

Chỉ là.

Ngay trước khi Mai Tuyết Lam nói xong, Lâm Bình đã hừ lạnh: “Các người tự nói tự khen đấy à?”

Đột ngột.

Mai Tuyết Lam, Trần Sơn và Hà Hồng đều không nói nên lời.

Rõ ràng là anh ta đã không tin những gì mình nói!

Đặc biệt là Mai Tuyết Lam, có lẽ do giác quan thứ sáu của phụ nữ nên trước đây cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này, Trác Nguyên Võ và Hà Nguy Nhiên cũng đã di chuyển một khoảng cách nhất định.

Mỗi người chiếm một nơi.

Phảng phất vây lấy Phùng Thu Trúc.

Rõ ràng, điều đó có nghĩa là để tránh cho Phùng Thu Trúc chạy trốn đột ngột.

Chân mày của Mai Tuyết Lam nhíu lại sâu hơn.

Trần Sơn và Hà Hồng cũng có một vẻ mặt nặng nề.

Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ bốn người bọn họ sẽ không đánh được với ba người của Lâm Hải Nam?

Mặc kệ có thể thắng hay không, ít nhất Hà Hồng không muốn trở thành kẻ thù của Lâm Hải Nam.

Sức mạnh của Lâm Hải Nam đã khiến hắn tâm phục khẩu phục.

Chưa kể.

Một khi dám làm điều đó.

Cho dù bây giờ Lâm Hải Nam bị thương nặng, khả năng bọn họ thắng cũng không cao!

“Lâm Hải Nam, tôi không có nhiều điều để giải thích. Nếu anh muốn một mình chiếm lấy công pháp tu luyện tinh thần lực thì cứ nói, tại sao phải làm thế này?”

Phùng Thu Trúc hừ lạnh.

Sau khi câu này được nói ra.

Sắc mặt Mai Tuyết Lam lại thay đổi.

Tất cả đều cảnh giác.

Động thái của Lâm Hải Nam thật sự có ý đồ như thế sao?

“Nếu tôi muốn độc chiếm thì phải bịa ra cái cớ làm gì?”

Lâm Bình lạnh lùng nói.

Nói xong.

Lâm Bình đột nhiên ra tay.

Một quyền tung ra.

Ngay cả khi Phùng Thu Trúc đã cảnh giác, sắc mặt hắn vẫn thay đổi lớn.

Hắn nhấc đao lên và tấn công.

Tuy nhiên, tốc độ của hắn không bằng Lâm Bình.

Khi thanh đao của hắn ta được nhắc đến một nửa, Lâm Bình đã dập nắm đấm của mình vào ngực hắn ta.

“Phụt!”

Phùng Thu Trúc tại chỗ bay ra, phun ra một ngụm máu lớn.

Cả người bị Lâm Bình một đấm trực tiếp đánh xuống biển.

Bị thương nặng ngay tại chỗ!

Mấy người Mai Tuyết Lam bị sốc.

Ngay lập tức tách khỏi Lâm Bình.

Sẵn sàng đáp trả cuộc tấn công của Lâm Bình bất cứ lúc nào.

“Cú đấm này là để trả lại một đao của anh!”

Lâm Bình hừ lạnh.

Nhưng cũng không làm gì khác.

“Lâm Hải Nam!”

Khoảnh khắc tiếp theo, Phùng Thu Trúc từ dưới biển nhảy lên, sắc mặt tái nhợt, quát lên một tiếng.

Trong mắt hắn, lửa giận đang bùng cháy.

“Đừng kích động!”

Vào lúc này, Mai Tuyết Lam và Trần Sơn đều đồng thanh.

Nhanh chóng ngăn cản Phùng Thu Trúc.

Lời vừa rồi của Lâm Hải Nam chỉ rõ rằng sau một cú đấm, anh ta sẽ không quan tâm đến nó nữa.

Nếu Phùng Thu Trúc làm lại tấn công.

Vậy thì hôm nay phải có một trận chiến khác.

Hơn nữa, họ gần như chắc chắn thua cuộc.

Đặc biệt Mai Tuyết Lam rất sợ thanh kiếm gãy trên tay Lâm Bình tưởng như đã bị phá hủy hoàn toàn.

Phùng Thu Trúc nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt hắn ta rất khó coi.

Nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn sợ hãi!

Hắn thực sự lo lắng rằng Lâm Hải Nam sẽ thực sự giết hắn.

Vậy thì hôm nay hắn có thể gặp nguy hiểm.

Đồng thời, điều này làm cho Phùng Thu Trúc cảm thấy rất ức chế đó là hắn ở đảo tiên Doanh Châu được coi là người xuất sắc nhất trong thế hệ của mình, chưa bao giờ bị đánh đến mức không có sức hoàn trả như thế này.

Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể nhịn cục tức.

“Anh Lâm, vì Lê Tông đã chết, bây giờ chúng ta có nên tôn trọng thỏa thuận trước đây không?”

Mai Tuyết Lam lại nói.

Đây là điều quan trọng nhất hiện tại.

Cô ta đã quyết định rồi.

Chỉ cần học được công pháp tu luyện tinh thần lực từ miệng của Cao Trần Hải, cô ta sẽ lập tức trở về đảo Đá.

Cô ta đã dò la được kha khá chuyện, có thể quay về báo cáo rồi.

“Có thể.”

Lâm Bình gật đầu.

Sạu đó.

Ánh mắt nhìn về phía Cao Trần Hải.

“Anh cũng đã nghe chúng tôi nói rồi. Nếu muốn sống sót, hãy giao công pháp tu luyện tinh thần lực ra đây!”

Lâm Bình bình tĩnh nói.

“Luyện thần quyết” quan trong đến mức nào, hiện tại Lâm Bình không có ý định để lộ ra.

Tuy nhiên, nếu lấy được công pháp tu luyện tinh thần lực từ Cao Trần Hải, Lâm Bình có thể chia sẻ nó với các cường giả thần cảnh khác.

“Tôi...” Cao Trần Hải kinh hãi nhìn Lâm Bình.

Lê Tông đã chết, hắn dở sống dở chết, làm gì còn chút kiêu ngạo nào nữa.

“Nhẫn nại của tôi có hạn, đừng ép tôi giết anh!”

Ánh mắt Lâm Bình như một con dao, chém vào Cao Trần Hải.

Đột ngột.

Cao Trần Hải im lặng.

Nhưng mà.

Cao Trần Hải nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra vẻ kiên định: “Nếu như tôi nói ra thì vẫn chỉ có con đường chết, các người đừng có mơ!”

Không phải Cao Trần Hải mất tỉnh táo.

Đúng hơn, vào lúc này, tâm trí hắn ta bắt đầu trở nên tỉnh táo.

Hắn ta biết.

Nếu tự mình nói ra thì chỉ có một con đường chết chờ hắn ta.

“Tôi đã nói, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”

Lâm Bình nhẹ nói.

Tiện tay vung lên.

Cánh tay duy nhất còn lại của Cao Trần Hải đã trở nên đẫm máu, gần như có thể nhìn thấy xương.

“Á…”

Cao Trần Hải hét lên ngay lập tức.

Khuôn mặt đau khổ biến dạng.

“Lâm Hải Nam, nếu như mày giết tao, đảo Hồng Lôi sẽ không tha cho mày!”

Cao Trần Hải đau đớn hét lên, sắc mặt gớm ghiếc.

“Đã vậy thì đi chết đi.”

Lâm Bình lại khịt mũi.

Với chiếc rìu thần trên tay, anh chĩa thẳng vào đầu Cao Trần Hải.

Chỉ muốn lấy mạng của Cao Trần Hải.

Mai Tuyết Lam bị sốc, nhanh chóng ngăn cản.

Sở dĩ bọn họ dám mạo hiểm cùng Lâm Hải Nam giết Lê Tông không phải là muốn lấy được công pháp tu luyện tinh thần lực từ miệng Cao Trần Hải sao?

Nếu Cao Trần Hải bị giết bởi Lâm Hải Nam vậy thì chẳng phải bọn họ công cốc à?

Nhưng,

So với Mai Tuyết Lam, Cao Trần Hải cảm thấy sự đe dọa của cái chết thì phản ứng nhanh hơn.

Bị thuyết phục ngay lập tức.

“Tôi... tôi nói...” Cao Trần Hải nghiến răng nhìn Lâm Bình: “Tuy nhiên, anh phải đảm bảo rằng sau khi tôi nói ra, anh sẽ không bao giờ giết tôi!”

“Anh không có tư cách mặc cả!”

Tất nhiên, Lâm Bình lại khịt mũi.

Sắc mặt của Cao Trần Hải đã thay đổi.

“Tuy nhiên, tôi có thể hứa với anh rằng tôi sẽ không giết anh!”

Lâm Bình lại lên tiếng.

Lập tức.

Cao Trần Hải thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi nói đến sự an toàn của tính mạng của Cao Trần Hải, vào lúc này, tâm trí Cao Trần Hải đặc biệt sáng suốt, hắn đã nghe được những gì Lâm Bình nói.

Vì vậy, Cao Trần Hải lại vội vàng nói: “Không chỉ có anh, tất cả mọi người có mặt đều phải cam đoan không thể giết tôi!”

“Ngoài ra, tất cả không được làm gì tôi!”

“Vẫn còn một thứ khác, những vũ khí nóng của xã hội hiện đại cũng không được dùng!”

Mặc dù trước đó Cao Trần Hải không coi trọng sức mạnh của một số vũ khí nóng trong xã hội hiện đại, nhưng lúc này Cao Trần Hải phải nhấn mạnh.

“Được!”

“Lâm Bình lại gật đầu.

Sau đó.

“Tôi nhân danh võ đạo, thề không bao giờ làm như vậy với anh!”

Mai Tuyết Lam và những người khác cũng làm theo.

Nghe thấy thế.

Cao Trần Hải cuối cùng đã nhẹ nhõm.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không thèm nhìn tới Lê Tông.

Mai Tuyết Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng đã đến lúc thu hoạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK