Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418: Mất mát của chị Thủy

Mà lúc này.

Sài Thiệu Huy vẫn ngồi ở trong ghế lô phía sau Lâm i ở

Bình.

Mặt như tro tàn

Như cha mẹ chết, vô cùng đau đớn.

Có câu nói này của Lâm Bình, cùng với thái độ của Tưởng đại ca đối với Lâm Bình, thì đã không còn cần bất kỳ chứng cứ nào nữa.

Người dám thò cái tay dơ bẩn ra sờ mó chị Thủy là anh ta, chính là anh ta Dù anh ta không làm điều đó, thì cũng phải là anh ta làm.

Huống hồ.

Anh ta thực sự nhất thời xúc động, không thể kiềm chế được, đã sàm sỡ chị Thủy.

Trên khuôn mặt hai người Châu Gia Thuật và Trình Vĩ cũng lộ ra vẻ đau thương. Vừa đúng lúc.

Vì để chứng thực “tội danh" của Lâm Bình, làm cho Nguyễn Hoài Nam "nhận ra rốt cuộc Lâm Bình là một người đê hèn thô tục như thế nào, còn để Nguyễn Hoài Nam thất vọng với Lâm Bình và chia tay với Lâm Bình.

Anh ta còn cố tình đứng ra và khai gian.

Không chỉ vậy, anh ta còn cố tình ngầm ra hiệu với Trình Vĩ để anh ta cùng khai gian với mình.

Bây giờ chuyện này cũng đến rồi.

Ngay lập tức.

Châu Gia Thuật bèn ra vẻ “khôn ngoan” lập tức đi ra. “Anh Tưởng, chị Thủy, vì Sài Thiệu Huy là bạn nối khố của em, hơn nữa em rất tin tưởng vào nhân phẩm của Sài Thiệu Huy, nên em mới đứng ra làm chứng cho nó. Thật ra em cũng không thấy rõ tay tay của nó để ở đâu. Mong anh Tưởng và chị Thủy trách mắng.”

Châu Gia Thuật biết không thể tránh được chuyện này.

Có câu, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu, trước tiên anh ta chỉ có thể nghĩ cách để tự cứu mình cái đã.

Mà hiển nhiên.

Chủ động nhận lỗi, tốt hơn nhiều so với bị động bị xử

Thấy Châu Gia Thuật làm như vậy. tội.

Trình Vĩ cũng lập tức đứng ra, làm giống như Châu Gia Thuật.

Vi Vi, Giang Dĩ Phương và những người khác nhìn cảnh này với vẻ mặt phức tạp. Chỉ có Sài Thiệu Huy cả trái tim như hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Ngồi xổm trên mặt đất. Mặt anh ta xám xịt. Anh ta biết rõ.

Anh ta đã xong đời rồi!

Tưởng Phổ Trạch nhìn Châu Gia Thuật và Trình Vĩ, hừ lạnh: “Các cậu đã ngụy tạo lời khai, hãm hại ngài Lâm. Các cậu không nên xin lỗi tôi, mà hãy cầu xin ngài Lâm tha thứ.

Nghe xong câu này.

Vẻ mặt của Châu Gia Thuật hệt như ăn phải phân.

Khó chịu. Mới nãy anh ta chỉ vô thức không để ý Lâm Bình.

Nhưng mà bây giờ.

Tưởng đại ca lại lên tiếng.

Muốn anh ta nhận lỗi với Lâm Bình và xin Lâm Bình tha thứ.

Nhưng tên Lâm Bình này chính là “tình địch” của anh ta!

Nhưng cuối cùng.

Chu Gia Thuật vẫn chỉ có thể đối mặt với Lâm Bình.

Anh ta biết, xem ra chỉ cần Lâm Bình không so đo,

Tưởng đại ca sẽ không tính toán với anh ta.

Nhưng trước đây anh ta hãm hại Lâm Bình như vậy, liệu Lâm Bình có so đo việc đó không?

Nếu đổi lại là anh ta. Anh ta chắc chắn anh sẽ tính sổ đến cùng.

Chẳng qua là Không đợi Châu Gia Thuật mở miệng.

Lâm Bình nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi!”

Dù sao suy cho cùng thì những người này cũng là bạn của Nguyễn Hoài Nam.

Hơn nữa.

Lâm Bình hoàn toàn không rảnh để ý tới họ.

Nghe thấy lời này của Lâm Bình.

Ngay tức khắc.

Châu Gia Thuật vừa thở phào nhẹ nhõm. Lại vừa cảm thấy bứt rứt, đuối lý.

Cảm giác này giống như anh ta coi Lâm Bình là kẻ thù, nhưng cuối cùng anh ta lại phát hiện ra rằng đối phương hoàn toàn không coi mình là kẻ thù.

Nói cách khác, anh ta thậm chí không đáng được coi là kẻ thù.

Anh ta vẫn chưa đủ tư cách.

Lâm Bình cũng lười so đo với anh ta.

Chênh lệch này.

Chu Gia Thuật cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tuy nhiên.

Anh ta vẫn phải nói cảm ơn với Lâm Bình mới được. “Cảm ... cảm ơn anh Lâm...

Cuối cùng Châu Gia Thuật chỉ có thể cảm ơn Lâm Bình.

Cảm ơn Lâm Bình vì đã không so đo với anh ta. “Vậy thì ... ngài Lâm, phải trừng trị...Sài Thiệu Huy như thế nào đây?”

Tưởng Phổ Trạch hỏi lại.

Nghe thấy cuối cùng cũng đến lúc xét xử bản thân.

Sài Thiệu Huy ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn Tưởng

Phổ Trạch và Lâm Bình. “Anh ta cợt nhã với chị Thủy, đàn em của ông vừa rồi cũng đã cho anh ta một bạt tai, nếu ông không để bụng thì cũng coi như là đã huề rồi, cứ tính như vậy đi.”

Lâm Bình nhẹ nhàng nói.

Thực ra.

Sài Thiệu Huy không chỉ đơn giản bị tát vào mặt như

Mà thậm chí còn tè ra quần.

Chuyện này đã tạo ra một bóng ma tâm lý trong lòng anh ta mà phỏng chừng cả cuộc đời này cũng khó có thể xóa bỏ.

Nghiêm khắc trừng trị như vậy là đủ rồi. “Mọi việc chiếu theo những gì ngài Lâm nói mà làm.

Tưởng Phổ Trạch gật đầu nói.

Sài Thiệu Huy vốn đã tuyệt vọng, nhưng sau nghe Lâm Bình nói như vậy, Tưởng Phổ Trạch cũng làm theo lời Lâm Bình, không so đo với anh ta.

Đôi mắt của Sài Thiệu Huy ngay lập tức trợn tròn. Suýt nữa tưởng mình đã nghe nhầm.

Nhưng ngay sau đó, Sài Thiệu Huy chắc chắn rằng mình không nghe lầm.

Bản thân thực sự không bị sao cả!

Ngay lập tức, Sài Thiệu Huy vui mừng khôn xiết. “Cảm ơn anh Tưởng, cảm ơn anh ... Anh Lâm...

Ngay lúc Sài Thiệu Huy đang liên tục cảm ơn. "Đứng dậy đi.”

Lúc này, không một ai ở gần Sài Thiệu Huy, họ đã phân rõ ranh giới với Sài Thiệu Huy, nhưng Nguyễn Hoài Nam đã đi đến trước mặt anh ta.

Kéo Sài Thiệu Huy đứng lên. Khẽ thở dài.

Đã mắc lỗi thì phải chịu phạt đòn. thế. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Dù sao cũng đã là người lớn, ai cũng phải trả giá cho hành động của mình.

Có điều là .

Nguyễn Hoài Nam có hơi xúc động.

Sợ rằng, từ nay về sau nhóm bạn nối khố bọn họ sẽ mỗi người một ngả

Thậm chí.

Dù Sài Thiệu Huy không rời khỏi nhóm nhỏ này.

Thì những người khác dù ngoài mặt không nói bất cứ điều gì, nhưng trong lòng họ vẫn sẽ có vướng mắc.

Ngay cả khi sự việc lần này không xảy ra.

Sau này nếu gặp phải những điều tương tự khác trong tương lai, thì cái thứ như lòng người, cuối cùng sẽ được phơi bày.

Sau đó.

Lâm Bình đã từ chối lời mời của Tưởng Phổ Trạch.

Và cùng Nguyễn Hoài Nam rời khỏi KTV Thịnh Thế Phồn Hoa. Trở lại biệt thự nhà họ Nguyễn.

Sáng sớm ngày mai. Bọn họ định rời khỏi Dung Thành.

Nguyễn Hoài Nam trở về Đà Nẵng để nghiên cứu Ngộ Đạo Đan.

Mà Lâm Bình thì đang có kế hoạch đến cấm địa Suối Vàng để thăm thầy giáo Hoàng Viễn Phương của mình! Đồng thời, xem kỹ tình trạng vết thương của thầy Phải tìm ra cách chữa khỏi bệnh cho thầy

Khi Lâm Bình và Nguyễn Hoài Nam rời đi.

Châu Gia Thuật và những người khác lo lắng rằng sau khi Lâm Bình rời khỏi, lỡ như Tưởng Phổ Trạch nuốt lời thì sao? Ngay lập tức, bọn họ đi theo sau Lâm Bình và Nguyễn

Hoài Nam rời đi.

Chờ cho đến khi mọi người đi hết.

Tưởng Phổ Trạch nhìn một cái, một đống đàn em của ông ta đang nằm dài trong ghế lô.

Khẽ cau mày.

Thở dài. “Các cậu vẫn còn sống, cũng coi như tốt số đó.

Tưởng Phổ Trạch lập tức cho người đưa những người này đến bệnh viện.

Đồng thời.

Lúc Tưởng Phổ Trạch bùi ngùi vì những đàn em của mình, thì cũng vừa bùi ngùi xúc động cho chính bản thân mình.

Làm mích lòng Lâm Thanh Sơn.

Không có chuyện gì xảy ra. ít nhất, không có gì xảy ra với anh ta cả.

Thật là ... may mắn mà .... “Tên Lâm Bình kia, rốt cuộc thân phận của hắn là gì vậy?”

Chị Thủy lấy ra một điều xì gà, cắt ra, châm cho Tưởng Phổ Trạch, đưa tới bên miệng ông ta, đồng thời tò mò hỏi. “Nguyên tư lệnh khu vực phía Bắc!” “Chiến Thần tôn quý của nước Nam “Vũ khí quan trọng của đất nước! “Có một không hai” "Lâm Thanh Sơn

Tưởng Phổ Trạch hút một ngụm xì gà, hơi cảm khái nói.

So với Lâm Thanh Sơn, ông ta hoàn toàn chỉ là một con tép riu. "Lâm Thanh Sơn?"

Nghe đến đây.

Tay chị Thủy khẽ run.

Sắc mặt không đổi.

Có một chút mất mát và hối tiếc chợt hiện lên trong lòng chị ta.

Nếu như ...

Người thò tay sàm sỡ cô hôm nay là Lâm Thanh Sơn thì tốt biết bao.

Hoặc là …......

Khi Tưởng Phổ Trạch muốn tặng cô đi, mà Lâm Thanh Sơn tiếp nhận cô thì tốt biết mấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK