Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: Khải Minh gặp qua ngài Lâm

Cảnh tượng này, trong nháy mắt đã khiến cho mọi người sợ ngây người.

Quản lý, nhân viên cửa hàng, Tuấn Kiệt và nữ nhân viên bán hàng vừa mới đi lấy âu phục cho Lâm Bình về, trên mặt vẫn còn mang theo tò mò, thậm chí là ngay cả Tô Uyên, tất cả mọi người đều đồng thời trừng to hai mắt.

Bọn họ bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, nhất là

Tuấn Kiệt.

Lúc này ánh mắt của anh ta nhìn về phía Lâm Bình, giống như đang nhìn thấy quái vật, cả người anh ta run rẩy.

Giờ phút này, ngoại trừ e sợ ra, trong đầu Tuấn Kiệt còn có một suy nghĩ, đó chính là may mắn.

May mắn chính mình không nghe lời Phương Vi đi đến ra tay với Lâm Bình.

Bởi vì vừa rồi, thậm chí anh ta còn không nhìn thấy Lâm Bình ra tay như thế nào, mà người bảo vệ kia đã bị đánh bay ra ngoài.

Tuy nhiên không hiểu, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không làm trở ngại đến việc Tuấn Kiệt sợ hãi Lâm Bình.

Lúc này bảo vệ kia vẫn đang không ngừng kêu rên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, đau đớn không thôi.

Chẳng qua cho dù như thế, anh ta vẫn ráng chống đỡ lấy chính mình, lấy bộ đàm trên hông ra, lập tức xin giúp đỡ.

Có người ở trong trung tâm thương mại Trần Nhiên gây chuyện, đánh một nữ khách hàng xinh đẹp, ngoài ra còn đánh bị thương một người bảo vệ của trung tâm thương mại Trần Nhiên.

To gan lớn mật, vô cùng cuồng vọng.

Việc này trực tiếp dẫn đến đội ngũ bảo vệ của trung tâm thương mại Trần Nhiên rất coi trọng.

Không chỉ như thế, lúc này giám đốc của trung tâm thương mại Trần Nhiên là Trần Khải Minh, đúng lúc đang cùng với quản lý Phạm Gia Thanh đi tuần tra trong trung tâm thương mại, tình cờ nghe được chuyện này.

Trần Khải Minh nhíu mày, nhanh chóng đi đến nơi xảy ra chuyện “Ranh con, tôi đã gọi người đến, anh chết chắc.”

Người bảo vệ kia, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng vẫn ráng chống đỡ, đứng lên nhìn Lâm Bình, hung dữ nói. Lúc này, Phương Vi bị bảo vệ đụng ngã, biến thành trò hề cũng đã bò lên, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa.

Chẳng qua lần này, tức thì tức, nhưng Phương Vi không dám lỗ mãng nữa, ngược lại cười khẩy nói: “Anh có biết đây là đâu không? Đây là trung tâm thương mại Trần Nhiên đấy, là sản nghiệp của nhà họ Trần, người bảo vệ này chính là nhân viên của trung tâm thương mại Trần Nhiên, tương đương với người nhà họ Trần, anh dám gây chuyện ở đây, còn đánh bị thương người khác, đôi cẩu nam nữ các người đợi chết đi!”

Trên mặt của Phương Vi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Trước kia lúc trung tâm thương mại Trần Nhiên mới được thành lập, bởi vì bọn họ cướp mất một thị phần lớn trong việc mua sắm quần áo của Hải Châu, cho nên đã có đối thủ âm thầm phải người đến gây rối.

Nhưng những kẻ đến gây rối, kết quả sau cùng không nói cũng biết, kết cục vô cùng thê thảm.

Sau cùng, ngay cả kẻ đứng sau sai khiến cũng bị dọa đến mức trốn đi thật xa, đi tha hương, không dám quay lại Hải Châu.

Nghe thấy thế, trên gương mặt bình tĩnh kia của Lâm Bình, lông mày anh hơi nhíu lại.

Phương Vi nhìn thấy thế, cho rằng Lâm Bình sợ, lúc này cô ta lại một lần nữa cười lạnh: “Hiện tại biết sợ rồi à? Tôi nói cho anh biết, muộn rồi, anh chờ chết đi!”

Lâm Bình ngước mắt nhìn về phía Phương Vi, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đang phân vân, cô nói năng lỗ mãng như vậy, rốt cuộc tôi có nên giết cô hay không”

Giọng điệu của Lâm Bình rất bình tĩnh, nhưng chính vì như thế mới khiến cho người ta hoàn toàn không cảm giác được một chút xíu ý định muốn đùa giỡn nào.

Giống như nói đến giết người, anh chỉ như đang kể lại một sự thực mà thôi.

Phần cảm giác bình tĩnh này, rõ ràng Lâm Bình còn chưa làm gì, nhưng Phương Vi đã bị dọa sợ, trực tiếp lùi lại một bước. “Anh... Anh dám?” “Tôi có quen biết với ngài Trần, anh dám làm tác oai tác quái trong trung tâm thương mại Trần Nhiên này, tôi nói cho anh biết, chỉ cần một câu nói của tôi, có thể khiến anh rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.” Nói đến đây, Phương Vi giống như lại khôi phục lại được một chút sức mạnh. “Đương nhiên, anh, còn có Tô Uyên, đôi cẩu nam nữ các người, nếu như hai người chịu quỳ xuống xin lỗi tôi, ngoan ngoãn cầu xin tôi cho tốt, nói không chừng, tâm trạng của tôi tốt, tôi sẽ nói giúp mấy câu hữu ích, biết đâu sẽ bỏ qua cho hai người.

Trên mặt Phương Vi là nụ cười mỉa, nụ cười đắc ý.

Bởi vì trong lúc cô ta nói những lời này, cô ta đã nhìn thấy ở phía xa, có không ít người đi đến đây, có rất nhiều bảo vệ, mà người đi đầu chính là Trần Khải Minh.

Thật ra cô ta và Trần Khải Minh quả thật là quen biết, nhưng tuyệt đối không thân quen gì, cô ta nói quen biết, chẳng qua là gặp mặt, có thể nói vài câu.

Lại thêm đây là trung tâm thương mại Trần Nhiên, Lâm Bình ở trong này, đánh bị thương nhân viên của trung tâm thương mại Trần Nhiên. Mặc dù người này chỉ là một bảo vệ nhỏ mà thôi, nhưng Phương Vi gần như có thể khẳng định, Trần Khải Minh tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lâm Bình.

Lâm Bình cũng cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, nhưng sắc mặt Lâm Bình lại chẳng có xíu thay đổi gì.

Chỉ đưa tay ra, trong nháy mắt lại là một cái tát. “Bốp”, âm thanh vang dội trong cửa hàng, nhưng còn chưa kết thúc, ngay sau đó, “bốp bốp bốp”, âm thanh của ba cái tát liên tiếp không ngừng vang lên, giống như tấu lên một khúc nhạc tát, trong trẻo êm tai, rất có cảm giác tiết tấu.

Vốn dĩ Phương Vi đang là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng khi Lâm Bình ra tay, gần như chỉ trong chớp mắt, mặt cô ta sưng lên, biến thành một đầu heo, gần như không nhìn ra được dáng vẻ thật sự.

Lúc này bên trong cửa hàng, ngoại trừ tiếng kêu rên thảm thiết của Phương Vi và người bảo vệ kia thì không còn một tiếng động nào khác. Quản lý cửa hàng và nhân viên nhìn Lâm Bình, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Trước đó bọn họ còn muốn khuyên nhủ, nhưng ở ngay trước mặt bọn họ, Lâm Bình lại một lần nữa đánh Phương Vi và người bảo vệ kia.

Điều này khiến cho quản lý và nhân viên cửa hàng đều nhíu mày, việc hôm nay, nhất định sẽ ầm ĩ lớn.

Bọn họ chỉ hy vọng, đến cuối cùng sẽ không tại bay vạ gió, không đổ lên đầu bọn họ.

Sau khi liên tục tát Phương Vi mấy cái, Lâm Bình mới dừng tay.

Sau đó từ trong túi quần của mình, lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch tay.

Giống như vừa rồi, anh chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu. Lau rất cẩn thận, lau rất nghiêm túc.

Sau đó, Lâm Bình lại một lần nữa ngước mắt nhìn về phía trước, gương mặt Phương Vi đã sưng to, sắc mặt vặn vẹo, Lâm Bình bình tĩnh nói: “Nếu còn để tôi nghe thấy cô nói mấy từ cẩu nam nữ gì đó nữa, tôi sẽ không nương tay đâu. “Cô nhớ cho rõ, nếu một ngày nào đấy, cô bi thảm chết đột ngột, không phải vì nguyên nhân khác, chỉ đơn giản là vì cô quá ngu.”

Sau khi nói xong, Lâm Bình lùi về phía Tô Uyên.

Trong đôi mắt đẹp của Tô Uyên hiện lên ánh sáng như hòa.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một mặt đàn ông như thế trên người Lâm Bình, rất mạnh mẽ, đồng thời đây chính là vì ra mặt cho cô.

Lúc này Trần Khải Minh và Phạm Gia Thanh đã dẫn theo một đám nhân viên bảo vệ chạy đến đây.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của người bảo vệ, lại nhìn thấy Phương Vi với dáng người bốc lửa, nhưng trên mặt lại thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Ảnh mắt của Phạm Gia Thanh nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Bình. “Là cậu cố ý đánh bị thương khách hàng và nhân viên bảo vệ của chúng tôi đúng không?” Cập nhật nhanh nhất trên* tamlinh247.org

Vẻ mặt Phạm Gia Thanh không có ý tốt.

Hôm nay là ngày Trần Khải Minh Giám đốc phụ trách trung tâm thương mại Trần Nhiên này âm thầm đến thị sát, lại để xảy ra chuyện như thế. “Là anh ta, chính là anh ta... Tôi là khách hàng VIP của trung tâm thương mại Trần Nhiên.” Phương Vi nói mơ hồ không rõ.

Toàn bộ người cô ta đều trở nên run rẩy.

Trên mặt cô ta quá đau đớn, khiến cho khỏe mắt cô ta không nhịn được chảy nước mắt.

Người bảo vệ kia cũng vội vàng nói: “Quản lý Phạm, chính là anh ta, tôi đến duy trì trật tự, hòa giải hai bên, anh ta không phân tốt xấu, xông đến đánh tôi, anh nhất định phải làm chủ cho tôi."

Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của vệ sĩ rất tái nhợt, hiển nhiên còn rơi vào trong đau đớn.

Nghe thấy thế, sắc mặt Phạm Gia Thanh càng thêm khó chịu.

Người bảo vệ này là nhân viên của anh ta, lại bị người ta đánh thành dáng vẻ đó, Phạm Gia Thanh lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Bình, thấy quần áo trên người Lâm Bình, tuy không phải hàng vỉa hè, nhưng không phải hàng hiệu gì. Lúc này, anh ta chính là cho rằng, Lâm Bình không phải nhân vật lớn có bối cảnh gì.

Đúng lúc này, Phương Vi lại nhìn về phía Trần Khải Minh: “Ngài Trần, tôi là Phương Vi của công ty Á Châu, tôi đã từng gặp qua ngài mấy lần, không biết ngài còn nhận ra tôi không?” “Phương Vi?” Trên mặt Trần Khải Minh lộ ra nghi hoặc, nhưng rất nhanh là biến mất: “Thì ra là cô.”

Giọng điệu rất bình thản, chẳng qua rốt cuộc Trần Khải

Minh có biết Phương Vi là ai hay không, chỉ sợ có mình bản thân anh ta mới biết.

Nghe thấy thế, Phương Vi chẳng những không cảm thấy thất vọng, thậm chí còn có chút mừng như điên.

Lúc này, Phương Vi thông minh, đem ánh mắt nhìn về phía quản lý Phạm Gia Thanh.

Cuộc đối thoại vừa rồi, Phạm Gia Thanh cũng nghe vào trong tai.

Nhưng anh ta đã hiểu lầm ý tứ của Trần Khải Minh, lúc này, anh ta cho Phương Vi một vẻ mặt đã hiểu, khiến cho Phương Vi vui vẻ không thôi.

Sau đó anh ta nói: “Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt của Phạm Gia Thanh nhìn chằm chằm vào Lâm Bình, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh.

Hiển nhiên anh ta muốn Lâm Bình đưa ra một lời giải thích. “Nếu muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ tôn trọng, giọng điệu không biết nên nể mặt à?”

Vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ, lúc này Lâm Bình mới quay người nhìn về phía Phạm Gia Thanh.

Trong ánh mắt anh hiện lên sắc bén. “Con mẹ nó, cậu dám gây sự ở trung tâm thương mại Trần Nhiên, tôi cho cậu một cơ hội để giải thích, đấy chính là đã cho cậu thể diện, nếu như hôm nay cậu không giải thích rõ ràng, tôi chỉ có thể đưa cậu vào cục cảnh sát

Phạm Gia Thanh lập tức nói, đồng thời còn lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát.

Anh ta muốn thể hiện mình trước mặt Trần Khải Minh.

Anh ta chỉ cần tùy ý nói một câu là khiến cho Lâm Bình gặp rắc rối.

Lúc này mặt Phương Vi sưng như đầu heo, nhưng lại tràn đầy đắc ý.

Chỉ là lúc Lâm Bình xoay người lại, đối mặt với Trần Khải Minh và Phạm Gia Thanh, trong nháy mắt, sắc mặt Trần Khải Minh cứng đờ.

Sau đó Trần Khải Minh đưa tay ra, hất rơi điện thoại di động của Phạm Gia Thanh xuống. “Con mẹ nó, cậu không có mắt nhìn à, ông đây có ý tứ này sao?”

Lúc này, Trần Khải Minh nổi giận, trực tiếp nói tục.

Sau khi nói xong, anh ta vội vàng kéo Phạm Gia Thanh sang một bên, còn mình đi đến trước mặt Lâm Bình.

Vẻ mặt có phần sợ hãi nhìn Lâm Bình: “Khải Minh... Gặp qua ngài Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK