Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái thằng người Việt kia là thằng nào? Sao nó dám khiêu khích Thiên Môn ngay trên du thuyền của Thiên Môn thế? Còn bắt cô Makino làm con tin nữa!"

Không ít người khẽ nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bóng lưng của Lâm Bình trong đám người. Phải biết rằng, trên chiếc du thuyền này, lực lượng vũ trang của Thiên Môn vô cùng đầy đủ đó.

Ngoài việc không có vũ khí hạng nặng ra, thì có thể nói nó không kém gì một chiếc quân hạm cả. "Chỉ sợ, đối phương sẽ tự mình rước lấy phiền toái." Cũng có một vài người, đã nghĩ đến điều này. Nhìn vào thái độ ban nãy của Lâm Bình, rõ ràng là đang cố ý. Anh cố ý muốn gọi Victor của Thiên Môn ra ngoài.

Nghĩ đến loại sức mạnh mà hai người Lâm Bình và

Chu Thanh vừa mới thể hiện, rất nhiều người giàu có đang ở trong sòng bài, đều sợ hãi không thôi. Năng lực đặc biệt này là thứ mà con người có thể làm được sao? Đương nhiên, bọn họ lo lắng nhất vẫn là an toàn của bản thân.

Nếu những người này đánh nhau trên du thuyền, thì bản thân có thể sẽ gặp phải nguy hiểm không?

Không ít người giàu có đều lo lắng.

Thậm chí bọn họ còn có chút hối hận, lẽ ra lần này không nên chạy tới tham gia chuyến du lịch trên biển này. "Mọi người không cần sợ hãi, chuyện giặc cướp này, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng...

Ngay lập tức, một người phụ trách nhỏ của Thiên Môn cố gắng nhịn đau đứng dậy trấn an tâm trạng của mọi người.

Còn Trương Hồ, lúc này anh ta thực sự đã vô cùng sợ hãi rồi.

Điều duy nhất anh ta cảm thấy chính là, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Lúc này, Trương Hồ còn dẫn theo một gã đầu đinh đang run sợ, đi theo sau đám người Lâm Bình ra ngoài.

Lâm Bình dẫn theo Makino, leo thẳng lên boong tàu trên tầng cao nhất của du thuyền.

Boong tàu trên tầng cao nhất, ở giữa có một cái bể bơi, chung quanh được đặt không ít ghế nằm và vài thứ đồ chơi giải trí khác.

Lúc này, có không ít người đang nói chuyện phiếm, chơi trò chơi, hóng gió, ngắm cảnh biển ở chỗ này. "Thưa ngài, ngài... Ngài muốn tìm Victor của chúng tôi, có thể... Có thể thả tôi ra trước không...

Lúc này, vẻ mặt Makino đầy sự sợ hãi, cô ta cố gắng cất lời.

Nếu như, Lâm Bình không buông tay ra, thì Makino cảm thấy mình sắp không cố gắng nổi nữa rồi.

Rất có thể, khi Victor còn chưa xuất hiện, cô ta đã về chầu trời rồi.

Lâm Bình nhìn cô gái trong tay, đầu còn thấy một Makino đầy quyến rũ như trước nữa.

Anh khẽ cười một tiếng, rồi buông lỏng cô ta ra.

Sau đó đi thẳng về phía trước.

Sau khi được buông ra, Makino liên tục mở miệng hít thở, chưa bao giờ cô ta cảm thấy việc có thể hít thở không khí lại tuyệt vời như thế.

Nhưng, thấy Lâm Bình cất bước.

Makino không dám chần chừ, cô ta vội vàng nhanh chân đuổi theo Lâm Bình, đi theo sau lưng anh.

Người này chắc chắn là kẻ có trình độ siêu phàm của Việt Nam, cô ta nào dám sinh ra ý nghĩ đùa giỡn nữa. Lúc này thậm chí trong lòng Makino đã có một vài suy đoán về thân phận của Lâm Bình.

Chẳng lẽ... Người này chính là Lâm Bình, người đã chém giết Trần Tấn Long?

Nếu không, cũng không còn người nào có trình độ siêu phàm của Việt Nam có thù oán với Thiên Môn nữa.

Nếu thật sự người này chính là Lâm Bình, còn đến đây khiêu khích Victor mà không sợ gì....

Ngay lập tức trong lòng Makino sinh ra một ý nghĩ vô cùng không tốt.

Chỉ sợ đối phương cũng không sợ Victor của bọn họ! Nếu như, đến lúc đó Victor thật sự không địch lại Lâm Bình thì... Makino không dám nghĩ tiếp nữa.

Cũng trong lúc này, đảm đàn em của Thiên Môn đang ở trên boong tàu của tầng cao nhất, đều đã nhận được mệnh lệnh.

Sau khi trông thấy Makino, tất cả đám đàn em của

Thiên Môn đang có mặt ở đây, đều đồng loạt rút súng ra, rồi xông về phía Lâm Bình và Chu Thanh bên cạnh Makino. "Cút!"

Sau khi nhìn thấy những người này, Lâm Bình vung tay lên.

Ngay lập tức đám đàn em của Thiên Môn đều nối đuôi nhau bị hất bay ra ngoài.

Tiếng kêu rên vang lên liên tục không dứt. Không ai có thể bò dậy được.

Cuộc chiến này vừa xảy ra, chỉ trong nháy mắt đã khiến những du khách đang có mặt ở trên boong tàu đều kinh hoảng.

Nhưng...

Lâm Bình coi như không nhìn thấy.

Anh đi thẳng đến chỗ cao nhất, sau đó mới dừng lại. Makino và Chu Thanh đứng sang hai bên người Lâm

Bình.

Gió biển thổi vào khiến quần áo ba người tung bay phấp phới.

Nhất là Makino, cô ta đang mặc một bộ váy màu đen rất gợi cảm, trong nháy mắt khi gió biển thổi qua, váy của cô ta đã bị tốc hết cả lên.

Nhưng lúc này Makino không có dũng khí để đưa tay ra đè váy xuống.

Một lát sau. "Anh là người phương nào?"

Một tiếng quát truyền ra khắp xung quanh.

Cùng lúc đó, một ông già cũng đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Ông ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Bình. "Victor!"

Sau khi ông già đó xuất hiện, cho dù là đám đàn em của Thiên Môn đang ở trên boong tàu, hay là đám người của Thiên Môn vừa mới chạy đến, tất cả đều đồng loạt xoay người hướng về phía ông già, cùng nhau cúi đầu chào ông ta. "Là người giết ông"

Nhìn thấy Victor xuất hiện, sắc mặt của Lâm Bình càng trở nên lạnh lùng hơn.

Lâm Bình quát một tiếng chói tai.

Sau đó, chân phải của anh giảm mạnh một cái lên boong tàu, khiến mặt sàn nứt toác, còn cả người Lâm Bình thì bắn ra giống như một mũi tên rời khỏi dây cung.

Tàn ảnh kéo dài trên không trung, trong nháy mắt, Lâm Bình đã xuất hiện trước người Victor Cập nhật c*hương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Sau đó, anh đánh ra một quyền, nắm đấm xé rách không khí. "Mày muốn chết!"

Victor sa sầm mặt xuống.

Đối mặt với một quyền này của Lâm Bình, ông ta không hề có ý né tránh, mà chỉ đưa tay ra.

Xét về tuổi tác, Victor đã rất lớn tuổi rồi. Hơn một trăm tuổi

Cho nên, hai bàn tay ông ta đã trở nên khô héo.

Nhưng, khi Victor đưa tay ra, xung quanh bàn tay của ông ta lạ xuất hiện những tia sáng màu trắng giống như sợi tơ.

Cả bàn tay, gần như được bao trọn bởi những sợi tơ trắng ấy. Sau đó, đột nhiên ông ta vung tay ra chụp lấy nằm đấm của Lâm Bình.

Những sợi tơ màu trắng này, đều do chân lực trong người Victor tạo nên, mỗi sợi tơ màu trắng nhìn có vẻ như vô cùng nhỏ bé, nhưng nó cũng đại biểu cho việc khống chế chân lực của Victor đã đạt đến cực hạn. Mỗi một sợi tơ màu trắng đều có thể cắt đứt được cả kim cương.

Mười lăm phút sau!

Quyền chưởng chạm nhau.

Trong nháy mắt khi chúng va chạm, vốn dĩ những sợi tơ màu trắng đang quần quanh bàn tay Victor, lúc này chúng đột nhiên lại bao phủ nắm đấm của Lâm Bình.

Sau đó, chúng siết chặt lại.

Muốn cắt đứt nắm đấm của Lâm Bình thành vô số mảnh. Lưu Sa Bửu và Brook chạy tới cùng Victor, và Makino, nhìn thấy cảnh này đều trợn trừng mắt, bọn họ đều không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào trong cuộc chiến này.

Trong lòng Makino vẫn chưa chắc chắn, chiêu thức ấy của Victor có thể đánh lại Lâm Bình không.

Còn Lưu Sa Bửu và Brook đều cong môi nở nụ cười lạnh lùng.

Hai người chắc chắn, nắm đấm của Lâm Bình sẽ bị những sợi tơ màu trắng này cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của Thiên Môn, chỉ có một con đường, chết

Nhưng mà.

Ngay sau đó, trong nháy mắt đột nhiên mọi người đều kinh hãi.

Ngay cả Victor, cũng bị chấn động.

Bởi những sợi tơ màu trắng đang quấn trên tay của Lâm Bình, không chỉ không khiến tay của Lâm Bình bị cắt nát như những gì bọn họ nghĩ.

Mà ngược lại, tất cả những sợi tơ màu trắng do chân lực hóa thành đột nhiên lại bị Lâm Bình đánh tan hoàn toàn.

Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngang nhiên bộc phát ra từ trên nằm đấm của Lâm Bình.

Không khí giống như bị xé toạc ra vậy.

Trong không gian truyền đến những tiếng nổ.

Sau đó, nắm đấm của Lâm Bình, vượt qua tất cả dự đoán của mọi người, đã va vào lồng ngực của Victor. Ngay lập tức, một luồng dư chấn lan ra trong bầu không khí, mắt thường cũng có thể thấy được.

Còn Victor thì bị đánh bay giống như một quả đạn pháo rời khỏi nòng súng, trực tiếp bị đánh bay thẳng ra ngoài.

Trong khoảnh khắc ấy.

Tất cả mọi người đang đứng xem đều yên lặng như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK