Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Con rể tới nhà

Trong sự khó hiểu của Lâm An Châu và Lâm Khải, cùng với tất cả mọi người, hai người Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường cất bước đi vào trong nhà thờ tổ.

Mà lúc này, trước đó cho dù ai tới, cũng đều không đi lên đón tiếp Lâm Bình.

Lần này, thì mọi người lại đi ra chủ động đi đến cổng nhà thờ tổ, đi lên đón tiếp.

Tô Thái Trọng vả Tô Hùng Cường, một người là ông nội của Tô Uyên, một người là cha của Tô Uyên, đương nhiên có tư cách này.

Mà Tô Uyên cũng ôm theo Tô Phi Tuyết, đi theo Lâm Bình ra khỏi đó "Ông nội" "Cha."

Sau khi Tô Uyên nhìn thấy hai người, lập tức kêu lên.

Tô Phi Tuyết cũng cười, thân thiết gọi Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường. "Hit!"

Sau khi nghe Tô Uyên và Tô Phi Tuyết gọi xong, bọn người Lâm An Châu cùng nhau hít sâu một hơi,

Suy đoán của bọn họ là... Thật

Tô Uyên lại là cô chủ của nhà họ Tô?

Thảo nào...

Thảo nào, Hải Châu có nhiều nhân vật lớn đều chủ động tới thăm hỏi Lâm Bình, thì ra là vì nguyên nhân này. Lâm Bình là rể hiền của nhà họ Tô ở Tây Ninh.

Lúc này Lâm Khải ghen tỵ muốn phát điên lên rồi.

Tại sao lại là Lâm Bình, tại sao lại là Lâm Bình chứ ? "Ông cụ Trọng, ngài Cường...

Mặc dù Lâm Bình đến đây đón tiếp hai người, nhưng xưng hô vẫn hơi lạnh nhạt.

Trong lòng Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường cũng thở dài một hơi, lúc đầu khi Lâm Bình đến cửa nhà họ Tô, thì gọi Tô Hùng Cường là "chú".

Đáng tiếc.

Bởi vì lúc đó Tô Hùng Cường không thích Lâm Bình, nên dùng vẻ cao quý dạy bảo Lâm Bình một phen.

Rồi sau này nữa, nhà họ Tô có thái độ với Lâm Bình, dẫn đến việc giữa Lâm Bình và nhà họ Tô có khúc mắc không nhỏ. Nhưng mà cũng may có Tô Uyên, nên quan hệ giữa

Lâm Bình và nhà họ Tô chỉ có chút khúc mắc mà thôi, cũng không đến tình trạng tồi tệ. Vì thế nên Lâm Bình vẫn là con rể nhà họ Tô.

Sau khi biết có người nhà họ Tô đến, hai người Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà cũng nhanh chóng đi ra.

Đây chính là thông gia đó. "Cha, mẹ, đây chính là cha của Tô Uyên, và ông nội" “Ông cụ Trọng, ngài Cường, đây là cha mẹ tôi..."

Lâm Bình giới thiệu.

Sau khi Lâm Bình giới thiệu xong, còn chưa đợi Lâm An Quốc chủ động mở miệng, Tô Hùng Cường đã nhiệt tình vươn tay ra, nắm lấy tay Lâm An Quốc. "Thông gia, chúc mừng năm mới..."

Tô Hùng Cường nhiệt tình nói.

Làm cho Lâm An Quốc hơi ngẩn người.

Tô Hùng Cường là người có thân phận địa vị như thế, mà lại nhiệt tình với ông ấy như thế.

Lâm An Quốc vội vàng đáp lại.

Mà lúc này, Lâm Minh Đức cũng đi tới.

Thấy cảnh này.

Trong có hơi bề bộn.

Thảo nào Lâm Bình có thể tùy tiện giao tập đoàn Bắc

Thanh cho Lâm Nhã.

Thì ra Lâm Bình lại là rể hiền của nhà họ Tô.

Giống như

Mười tập đoàn Bắc Thanh gộp lại cũng kém rất xa sức mạnh của tập đoàn Tô Cường.

Đám người nhiệt tình đón Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường vào.

Lâm An Châu ở bên cạnh cũng muốn đi lên làm quen với Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường, nhưng nghĩ đến đối phương là thông gia của Lâm An Quốc, sắc mặt của Lâm An Châu vô cùng phức tạp.

Hơn nửa ngày, mới thả lỏng mà chủ động đi lên. "Anh Khải, Lâm Bình chỉ là một tên trai bao dựa vào phụ nữ mà thôi, không có gì to tát cả "

Ở bên cạnh Lâm Khải, mấy người vai vế nhỏ của nhà họ Lâm thấy sắc mặt Lâm Khải vô cùng khó coi thì chủ động nói.

Bọn họ theo Lâm Khải lăn lộn, trước đó cũng đã có xích mích với Lâm Bình, hiển nhiên lúc này phải ôm chặt đùi Lâm Khải rồi. "Đúng thế đó, anh Khải, vừa rồi em có nghe ngóng, đứa con gái kia của Lâm Bình vốn không phải họ Lâm, mà là họ Tô, tên là Tô Phi Tuyết. Chắc là Lâm Bình cũng chỉ ở rể nhà họ Tô mà thôi, ngay cả họ của con gái cũng không thể theo họ mình, xem ra rất có thể anh ta..." "Em thấy cũng không hay ho gì, có thể Lâm Bình chỉ đổ vỏ thôi. Dù sao thì Tô Phi Tuyết cũng đã cha bốn tuổi rồi, lúc đó Lâm Bình còn ngồi tù mà, sao có thể có con gái với Tô Uyên được chứ. Đúng, nhất định là vì Lâm Bình muốn trèo cao, cam lòng nuôi con của người khác, mượn cơ hội leo lên nhà họ Tô..."

Mấy người trẻ tuổi lao nhao nói.

Càng nói càng hưng phấn Dường như đã phân tích ra "Sự thật!

Lúc đầu, trong lòng Lâm Khải cảm thấy rất tức giận, nhưng nghe bàn tán như thế, cảm thấy cũng... Tất đúng, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều. "Hừ, mặc kệ Tô Phi Tuyết có phải con gái anh ta hay không thì con của mình cũng không phải họ Lâm, mà là họ Tô. Chỉ với điều này thôi, Lâm Bình chính là kẻ vô dụng."

Lâm Khải hừ lạnh nói.

Cho rằng Lâm Bình là một kẻ vô dụng đi ở rể, ngay cả việc con mình đi theo ai cũng không thể làm chủ được. Trong lòng cũng đã bình tĩnh lại.

Dù sao, từ xưa đến nay, ở rể thì luôn bị mọi người xem thường.

Thậm chí, Lâm Khải còn suy nghĩ, lúc Lâm Bình đến ở rể nhà họ Tô, bị vợ của mình coi thường, bị mẹ vợ coi thường, bị cô em vợ coi thường, bị tất cả mọi người của nhà họ Tô xem thường. Cập nhật chương mới nhất tại *TгцуeлАРР.coм

Ngay lúc này, ở bên này còn chưa hết xôn xao.

Người nhà họ Lâm đứng ở nhà thờ tổ phụ trách tiếp khách nói với giọng kích động: "Chủ tịch tập đoàn Đỗ thị ở Sơn Trà, ông chủ Khang, Đỗ Viễn Khang đến...

Xoạt

Lập tức có rất nhiều nhân vật lớn đứng lên trong nhà thờ tổ.

Nhất là đám người đến từ Sơn Trà, sắc mặt thay đổi.

Sao Đỗ Viễn Khang lại tới đây? "Ông Châu, ông mời được tổng giám đốc Khang sao?" Trần Lâm Vũ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn mà hỏi.

Lần này.

Không còn ai nghi ngờ Đỗ Viễn Khang đến là vì Lâm Bình nữa. Dù sao, trong giới kinh doanh ở Sơn Trà của bọn họ,

Đỗ Viễn Khang là một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn. Tài sản của ông ta có thể lọt vào top mười ở Sơn Trà. Hơn nữa.

Đỗ Viễn Khang có một đứa con trai là Đỗ Tín, có quan hệ cũng khá tốt với con trai Lâm Khải, Lâm An Châu. "Ha... Đi, chúng ta cùng đi ra đón tiếp đi..."

Mặc dù trong lòng Lâm An Châu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không phản bác.

Dù sao lần này, ông ta không thể nghĩ ra được, trừ ông ta ra, Đỗ Viễn Khang vì ai mà đến. Ít ra có thể chắc chắn rằng không thể vì Lâm Bình mà đến được.

Đương nhiên, trong đầu Lâm An Châu cũng có một suy nghĩ, có lẽ thật sự vì Lâm Bình mà, nhưng chắc chắn không phải vì đến để thăm hỏi Lâm Bình.

Dù sao, Đỗ Tín cũng đã bị Lâm Bình đánh một trận, đánh thành đầu heo. Nhưng mà sao Đỗ Viễn Khang lại tới nhanh như thế?

Lâm An Châu cũng không kịp suy nghĩ. Tóm lại, cứ đi nghênh đón Đỗ Viễn Khang xong rồi nói.

Nếu Đỗ Viễn Khang thật sự vì mình mà tới, vậy chuyện những nhân vật lớn ở Hải Châu và nhà họ Tô từ Tây Ninh tới đây thăm viếng Lâm Bình sẽ bị ông ta che lại.

Mà sau khi nghe thông báo, Lâm Minh Đức, Lâm An

Quốc đang tiếp đón Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường hơi ngẩn người. Trước đó, Lâm Bình đánh Đỗ Tín, bọn họ đều biết.

Bây giờ cha của Đỗ Tín đến rồi?

Có thể sẽ xảy ra chuyện

Tim của hai người đập rất nhanh. "Ngài Trọng, trước hết xin lỗi vì không đón tiếp được. Lúc này, Lâm Minh Đức nói.

Sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Đi ra xem tình hình.

Nhưng mà

Lâm Minh Đức chưa đi được hai bước, đã gọi Lâm Bình tới: "Bình, trước đó cháu đánh Đỗ Tín, bây giờ cha của nó đến rồi. Cháu nên tránh mặt một chút, tạm thời đừng để bọn họ nhìn thấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK