Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279: Tiền đặt cược

Nghe thế, ánh mắt Lâm An Tuyền cũng chuyển sang chiếc xe đó, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ tò mò. "Hay là cậu đi hỏi thử xem sao?" Lâm An Tuyền bỗng nói. "À." Đinh Hân Vi hơi ngẩn ngơ: "Thế có kì lắm không? Có lẽ người ta không cho tớ qua đó hỏi đâu...

Thấy Đinh Hân Vi tin thật, Lâm An Tuyền tức giận ném cho Đinh Hân Vi ánh mắt khinh thường.

Khi đó Đinh Hân Vi mới nhận ra Lâm An Tuyền đang cười cợt mình. "An Tuyền, cậu trở nên hư hỏng hơn rồi."

Đinh Hân Vi chu chu cánh môi anh đào giơ tay chọt vào vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của Lâm An Tuyền.

Khi Đinh Hân Vi và Lâm An Tuyền cười cợt đùa giỡn với nhau thì chiếc xe thong thả chạy vào công viên White Lock.

Đinh Hân Vi đoán không sai một tí nào vì người ngồi trong xe đó chính xác là Lâm Bình.

Sau khi vào công viên.

Lâm Bình đã đến nơi cần đến bước xuống xe,

Sau đó anh nhìn thấy gần chỗ anh đứng là một ông cụ lớn tuổi ngồi khoanh chân trong chòi nghỉ. Trông ông ta cũng bình thường như bao người khác nhưng cảm giác con người ông ta đang hòa mình vào thế giới tự nhiên và không ai có thể chạm vào được.

Nghe thấy tiếng động, ông ta mở mắt ra nhìn thẳng về phía Lâm Bình. "Cậu đến rồi!" Ông ta bình tĩnh nói.

Có điều đằng sau ánh mắt đó chính là sự ngạc nhiên chợt lướt qua.

Chiến thần nước Việt này quá trẻ tuổi, còn trẻ trung hơn so với sự tưởng tượng của ông ta rất nhiều." "Không ngờ quý ngài Blake lại nói tiếng Việt sành sõi thế này đấy, tôi khá ngạc nhiên!" Lâm Bình thản nhiên cười nói.

Anh nhấc chân bước vào trong chòi nghỉ mát và khoanh chân ngồi xuống đối diện ông ta. "Nước Việt là cái nôi phát triển của võ đạo, khi tôi còn trẻ đã từng sang nước Việt học hỏi trong một khoảng thời gian ngắn, thăm viếng những ngọn núi nổi tiếng và những Tông Sư của võ đạo để nhờ họ giải thích những thắc mắc của mình!" Blake cười nói.

Thái độ thù địch chợt lóe lên trên nét mặt già nua ấy.

Lâm Bình thì không thể hiện sự ngang bướng và mạnh mẽ như lúc đối mặt với Brown, anh trở nên hiền lành dễ chịu hơn hẳn.

Họ chẳng khác gì hai người bạn, một người già và một thanh niên trẻ đang nói chuyện phiếm với nhau trong chòi nghỉ mắt. "Nước Việt có lịch sử lâu đời, võ đạo được truyền lại cho con cháu đến ngày hôm nay đã bước qua thời kì huy hoàng rực rỡ ngày xưa nó từng có, nếu thế giới cứ tiếp tục yên ổn thế này, người dân an cư lạc nghiệp nên không hề có chiến tranh, không hề có bạo động, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển thịnh vượng thì nói không chừng mấy trăm năm nữa hay một ngàn năm nữa việc truyền lại võ đạo cho con cháu đời sau không còn là điều quan trọng nữa, nó sẽ như vũng nước cạn bốc hơi khỏi mặt đất này." Lâm Bình thản nhiên nói. "Không chỉ có nước Việt mà tất cả các nước khác trên toàn thế giới cũng thế, bây giờ khoa học kỹ thuật đang phát triển cực kì mạnh mẽ, trí tuệ nhân tạo đang dần thay thế cho sức mạnh của con người khiến sự ỷ lại ngày càng tăng lên làm trì trệ khả năng phát triển, việc tu luyện thì có quá nhiều gian nan vất vả, có rất ít người đủ sự mạnh mẽ để kiên trì với nó. “Hơn nữa, vũ khí loài người phát minh ra ngày càng trở nên đáng sợ và có sức công phá hủy diệt được cả trời đất, dù người đó giỏi võ cách mấy, có sức mạnh thần kì thậm chí là mạnh hơn cả tôi và ông, không sợ đạn bắn và chẳng thèm quan tâm đến đạn pháo thuốc nổ tầm thường nhưng đối mặt với vũ khí hạt nhân thì chắc không thể gắng gượng nổi một giây" Blake nhìn Lâm Bình, giọng ông ta trở nên khàn khàn. "Thế thì phải xem người đó mạnh đến cỡ nào!" Lâm Bình nói. “Có lẽ là cảnh giới của thần." Ánh mắt Blake lóe lên sự khao khát. Cảnh giới của thần là thứ ông ta luôn theo đuổi gần cả đời người. "Cảnh giới của thần cũng không thể chịu nổi vũ khí hạt nhân đầu. Lâm Bình đưa ra câu trả lời chắc chắn. "Tại sao cậu lại biết được hả chàng trai trẻ?" Blake hơi tò mò.

Cảnh giới của thần đã biến mất khỏi thế gian này đâu đó vài chục năm nay. Dù có quay ngược trở về mấy chục năm trước thì Thần Cảnh cũng đếm trên mấy đầu ngón tay thôi là nhiều lắm rồi.

Chỉ là khi đó các nước có được vũ khí hạt nhân cũng ít ỏi chứ không như bây giờ, và cũng chẳng có người đạt đến Thần Cảnh nào đối mặt với vũ khí hạt nhân thật sự, ông ta không đồng ý với lối suy nghĩ Thần Cảnh sẽ léo về hoặc thua thiệt trước vũ khí hạt nhân.

Nhưng Lâm Bình lại không trả lời câu hỏi ông ta đặt ra. "Chỉ có vượt qua Thần Cảnh và đạt tới cảnh giới cao hơn thì mới không sợ bị vũ khí hạt nhân đe dọa đến tính mạng" Lâm Bình chỉ nói đến thế.

Nghe vậy, hai mắt Blake lập tức lóe sáng lên như bầu trời sao: "Trên cả Thần Cảnh, vượt qua Thần Cảnh rồi vẫn còn cảnh giới gì nữa ư?" "Võ đạo không có giới hạn, tại sao trên Thần Cảnh lại không thể tồn tại một cảnh giới khác cao hơn hẳn?" Lâm Bình hỏi lại.

Blake lập tức im lặng không nói gì nữa.

Lát sau ông ta lại lên tiếng: "Kiến thức của cậu vượt xa người thường, có lẽ cậu còn am hiểu nhiều hơn cả tôi." Blake thở dài nói.

Dù là Hóa Cảnh Tông Sư của phương đông hay là người Siêu Phàm của phương tây thì họ đều đuổi theo thứ gọi là Thần Canh đầy hư vô và mờ mịt.

Nào có ai nghĩ đến cảnh giới phía trên Thần Cảnh bao giờ đâu?

Núi cao sẽ có núi cao hơn.

Dường như đó giờ tất cả mọi người đều nghĩ rằng Thần Cảnh chính là đỉnh cao nhất một võ giả có thể leo tới được.

Có lẽ trong lúc đó những người đã đạt đến cảnh giới của Thần lại đang âm thầm đuổi theo cảnh giới cao hơn cả Thần Cảnh thì sao. "Người bước qua Thần Cảnh đều biến mất không còn xuất hiện trước mặt mọi người để theo đuổi cảnh giới cao ngất ngưỡng cậu đang nói chăng?" Blake lại hỏi.

Lâm Bình lắc đầu, vẻ mặt anh trở nên phức tạp hơn rất nhiều: "Đúng là có vài người như thế nhưng còn lại thì không"

Hầu hết những người bước qua Thần Cảnh đều lùi về phía sau và biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người, nhưng mục đích lại không phải là tu luyện. "Xem ra cậu biết được rất nhiều chuyện trên đời." Ánh mắt Blake lại lóe lên. "Đúng là nhiều hơn ông kha khá." Lâm Bình không hề phủ nhận điều đó. "Cũng đúng thôi, tôi sống lánh đời trên núi Thanh Tương hơn hai mươi năm này chỉ để theo đuổi cảnh giới của Thần đó, kiến thức cũng trở nên hạn hẹp nhiều." Blake thở dài thườn thượt.

Sau đó ông ta nhìn Lâm Bình với ánh mắt sáng quắc như vì sao: "Này chàng trai, nếu hôm nay tôi chỉ đánh bại cậu chứ không làm cậu bị thương thì liệu cậu có thể trả lời tôi vài vấn đề khúc mắc không?" Blake biết Lâm Bình cũng không muốn nói rõ cho ông ta biết những vấn đề mấu chốt quan trọng.

Nhưng ông ta lại hiểu tại sao Lâm Bình làm thế. Nếu đổi lại là ông ta thì chắc chắn Blake cũng xử lý như vậy. Dù sao Lâm Bình cũng là chiến thần nước Việt chứ không phải là người tu luyện bình thường khác, những điều anh biết và có thể nói chính xác là những tin tức mới nhất Việt Nam đang nắm giữ trong tay. Điều này thì ông ta không cách nào nói mình mạnh hơn người ta được.

Vì thế Blake muốn có một sự trao đổi riêng. Victor từng đến xin ông ta chỉ dạy, hơn nữa hoàng gia nước Úc đã lên tiếng nhờ vả, bản thân ông ta cũng là người đứng đầu quốc gia này nên sự có mặt của ông ta đại diện cho tất cả những người tu luyện ở Úc, dù xét theo khía cạnh nào thì ông ta cũng phải dồn hết sức mình cho trận đấu, không có ý định giết chết Lâm Thanh Sơn thì cũng phải đánh cho anh bị thương nặng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại tamlinh247.org

Thế nhưng bây giờ Blake lại thay đổi suy nghĩ. "Ông tự tin về bản thân mình như thế ư? Ông có chắc mình sẽ thắng được tôi không?" Lâm Bình cười lạnh hỏi.

Blake không lên tiếng trả lời, vẻ mặt ông thấp thoáng nụ cười tươi tắn.

Suy nghĩ của ông ta đã được thể hiện rõ.

Lâm Bình không phải là kẻ ông ta phải ngao ngán hay e dè. "Nếu ông đã nghĩ thế thì chúng ta cùng đánh cược với nhau một ván được không?" Lâm Bình đột ngột hỏi. "Mời cậu nói rõ." Blake không hề từ chối ngay. "Nếu ông thắng tôi thì tôi sẽ không giấu diểm ông bất kì điều gì, chỉ cần là điều tôi biết thì ông cũng sẽ biết " "Nếu tôi thắng ông, chuyện về tu luyện võ đạo tôi cũng không giấu diếm ông làm gì cho phiền ra lại mích lòng cả hai bên, thậm chí tôi có thể nói cho ông biết về cách vượt qua Thần Cảnh với điều kiện là ông phải theo tôi quay về Việt Nam và dạy học ở chỗ chúng tôi mười năm. Ông thấy điều kiện này thế nào?" Lâm Bình thản nhiên nói.

Blake chính là một người tài giỏi của nước Úc, nếu ông ta không phải là người trong chính phủ nước Úc cùng với việc ông ta trốn trên núi Thanh Tương suốt hai mươi năm dài đằng đẳng không thèm quan tâm đến thế giới bên ngoài để nghiên cứu về Thần Cảnh là biết được Blake cực kì yêu võ đạo và một lòng một dạ nghĩ về nó rồi. Nói chính xác thì bây giờ Blake đã đi đến điểm cao nhất của Hóa Cảnh rồi.

Nếu anh có thể đưa người như ông ta về trại huấn luyện Suối Vàng để hướng dẫn thì chắc chắn sẽ gặt hái được những thành quả cực kì tốt.

Nghe thế.

Blake bắt đầu thấy lung lay, nhất là khi Lâm Bình nhắc tới việc đột phá cánh cửa của Thần Cảnh ông ta đã cố gắng nghiên cứu bao lâu nay.

Tất cả những thứ ông ta cần bây giờ không gì khác ngoài Thần Cảnh.

Lần này ông ta xuống núi và muốn trở lại Việt Nam để thách đấu với Trần Mạng Hữu vì cuộc chiến chênh lệch một chiêu cuối cùng gây tranh cãi vào năm đó, loại bỏ tên của Trần Mạng Hữu trên bảng xếp hạng là một nhưng nguyên nhân lớn hơn là muốn đánh một trận ra trò dùng hết sức của mình để xem lần này mình có cơ hội nào đó để nhìn Thần Cảnh thật sự là gì không.

Chỉ là

Thời gian mười năm!

Blake suy nghĩ rồi lên tiếng nói: "Năm năm, hơn nữa tôi chỉ chịu trách nhiệm chỉ dạy võ đạo và không tham gia vào bất kì một sự kiện hay vấn đề nào khác." "Mười năm!" Lâm Bình vẫn thản nhiên nói.

Anh nhất quyết không chịu mặc cả.

Sau đó. "Được rồi, nếu điều cậu nói thật sự có tác dụng thì mười năm có đáng là bao đầu!" Blake đã đồng ý như thế.

Bấy giờ, Brown đại diện cho hoàng gia Úc đã đến công viên White Lock và theo dõi sít sao trận chiến này thì đang lo lắng đứng ngồi không yên.

Ông ta không ngờ mình lại nhìn thấy ngài Blake và Lâm Thanh Sơn cùng ngồi trong khu vực nghỉ mát để trò chuyện với nhau cực kì vui vẻ!

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Có điều ông ta đứng ngoài này không thể nghe thấy hai người đang nói gì nên chỉ biết lo lắng suông vậy thôi.

Ông ta đã chuẩn bị cực kì kỹ càng, một khi Lâm Thanh Sơn thất bại trong trận chiến thách đấu này thì sẽ có người công bố tin tức" Chiến thần nước Việt Lâm Thanh Sơn không thể đánh bại Blake người mạnh nhất nước Úc."

Ông ta đã thấy hồi hộp và sốt ruột từ nãy giờ rồi

Nhưng nãy giờ hai người ngồi đó cả buổi trời vẫn không chịu làm gì cả!

Khi Brown nóng ruột nóng gan nhất thì bên kia có sự thay đổi

Chỗ Lâm Thanh Sơn và Blake đang ngồi chợt nổ tung thành ngàn mảnh nhỏ bay tung tóe khắp nơi trong nhất måt.

Còn Lâm Thanh Sơn và quý ngài Blake thì đứng cách nhau đầu đó tầm mấy chục mét.

Cuối cùng trận chiến thu hút được sự chú ý của cả thể giới cũng bắt đầu mở màn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK