Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Bình? Sao cháu chưa từng nghe đến cái tên này nhỉ?

Mạnh Tuyết Ly hơi ngạc nhiên.

Thậm chí còn quền đi cơn đau trên khuôn mặt của mình trong một khoảng thời gian. Suy cho cùng, người xứng đáng nhận được sự hứng thú của cha cô ở cái đất nước này cũng không có bao nhiều. “Tôi cũng không biết.”

Ông già họ Triệu lại đáp.

Ông ấy cũng đang rất nghi hoặc.

Tuy nhiên là lệnh của gia chủ giao phó, nhưng lại không hề biết bất cứ thông tin nào khác.

Gia chủ không nói thì những người cấp dưới này đương nhiên là không thể hỏi thêm. “Được, tóm lại một chút nữa ông nhất định phải xử lý xong chuyện này cho cháu.

Mạnh Tuyết Ly lại nghiến răng lần nữa.

Người mà cha cô định đón tiếp lại không liên quan gì đến cô, việc cô phải làm bây giờ là tìm ra tên khốn nạn dám xúc phạm cô, sau đó quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi, sau đó tát đối phương hàng chục, hàng trăm lần.

Nếu không thì cô không thể giải tỏa được cơn giận đang bốc lên đến đỉnh đầu này.

Và, ngay khi lời nói của Mạnh Tuyết Ly vừa dứt, thì đôi mắt của ông già họ Triệu đứng bên cạnh đột nhiên bừng sáng và vẻ mặt thì cũng trở nên phấn khích. "Anh Lâm...

Ông lão họ Triệu nhìn thấy hai bóng một nam một nữ đi từ sân bay ra ngoài. Và dáng người cao đó giống hệt người trong bức ảnh mà ông đã nhớ rất kỹ.

Ngay lập tức, ông lão họ Triệu kính cần gọi một tiếng. Và sau đó thì bước thật nhanh về phía trước để hoạn nghênh khách quý.

Đồng thời, cũng giới thiệu khách quý cho một người vệ sĩ đứng phía sau một tiếng và ra hiệu nhanh chóng thông báo cho gia chủ mau chóng đến đây.

Lúc này, Lâm Bình và Chu Thanh đang đi cạnh nhau.

Vừa mới đi ra, Lâm Bình cũng liền chú ý tới bóng dáng của Mạnh Tuyết Ly, cùng với ông già và hai vệ sĩ đứng bên cạnh cô.

Tuy nhiên, Lâm Bình lại không hề quan tâm.

Nhưng, vào lúc này, Lâm Bình lại nhìn thấy ông già bên cạnh Mạnh Tuyết Ly đang đi về phía mình với vẻ phấn khích và gọi “Anh Lâm”.

Lâm Bình hơi nhíu mày.

Anh đương nhiên là có thể thấy ánh mắt của ông già đang nhìn mình.

Anh không hề quen biết với ông già này, trước khi đến Giang Nam, tuy rằng Lâm Bình không đặc biệt chú ý che giấu tung tích, nhưng cũng không thông báo cho bất kỳ ai ở Giang Nam.

Và khi Lâm Bình đang bối rối thì Mạnh Tuyết Ly cũng đã nghe thấy được giọng nói của một ông già họ Triệu. Cô lập tức quay đầu lại nhìn.

Cô muốn xem, người đặc biệt nào mà để cha cô có thể làm ra chuyện chưa từng làm trước đây mà hoan nghênh như vậy, rồi còn phải dùng may mắn để xem có thể đón được khách quý hay không, người đó rốt cuộc là ai?

Chỉ là.

Quay lại.

Thì cô đã nhìn thấy bóng dáng của người ông lão họ Triệu đang ra đón.

Đột nhiên, Mạnh Tuyết Ly ngây người. “Hóa ra là anh ta!”

Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, cơn tức giận mà Mạnh

Tuyết Ly vừa kìm nén đột nhiên dâng trào. Mặt lạnh tanh nghiến răng nghiến lợi.

Hai má vốn không cảm thấy quá đau, đột nhiên lại trở nên đau rát.

Nó kích thích các dây thần kinh của Mạnh Tuyết Ly. Nghe thấy câu nói của Mạnh Tuyết Ly nói, thì ông già họ Triệu vốn dĩ đang bước rất nhanh qua đó thì đột nhiên dừng lại.

Gương mặt trở nên cứng đờ.

Trong dòng suy nghĩ của ông bất chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng tồi tệ.

Lẽ nào...? “Ông Triệu, chính là anh ta. Người vừa tát cháu ở sân bay và làm gãy răng của Đỗ Phong Đạt !!!”

Mạnh Tuyết Ly vội vàng đi theo ông già họ Triệu rồi chỉ tay vào Lâm Bình nói.

Lúc này, sắc mặt ông già họ Triệu hoàn toàn đóng băng.

Hóa ra vị khách quý này đã đánh chính cô chủ của nhà ông?

Tất nhiên, ông già họ Triệu không phải lo lắng rằng Mạnh Tuyết Ly và Lâm Bình sẽ lại xảy ra xung đột và ông sẽ phải đi giúp đỡ cho vấn đề của Mạnh Tuyết Ly.

Mà là, vị khách quý này là người mà gia chủ rất chào đón để được gặp, vậy nhất định phải đối đãi một cách tuyệt đối quy củ, nhìn thấy đối phương giống như nhìn thấy gia chủ vậy.

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Bây giờ, không phải là cô chủ đã làm mất lòng người bên kia trước rồi sao? “Xem ra, Cô vẫn chưa được giáo huấn lâu lắm nhỉ?” “Người lớn nhà cô không nói với cô rằng dùng tay chỉ vào mặt người khác là một hành vi rất thô lỗ chưa?”

Khi cô đến gần, ánh mắt của Lâm Bình trở nên lạnh lùng. “Anh......

Mạnh Tuyết Ly lúc này hoàn toàn bị cơn giận lấn át, làm sao có thể còn quan tâm đến việc bên kialà khách quý của cha cô nữa, thêm việc giờ bên cạnh cô có ông già họ Triệu và hai người vệ sĩ nữa nên cô không sợ Lâm Bình sẽ lại động tay động chân với cô lần nữa. lúc này cơn giận của Mạnh Tuyết Ly lại lần nữa bùng nổ.

Cô nổi điên lên.

Nhưng, lần này, Mạnh Tuyết Ly chưa kịp nói xong thì đã bị ông già họ Triệu cắt ngang. “Cô chủ, đừng thất lễ”

Ông già họ Triệu nghiêm túc nói. Đột nhiên, những lời còn lại của Mạnh Tuyết Ly bị mắc kẹt lại trong cổ họng cô.

Mặc dù ông già họ Triệu chỉ là quản gia của nhà họ Mạnh, nhưng ông là người bạn tâm giao của cha, và cũng vào lúc ông nội cô giao lại nhà cho cha cô đã ở lại bên cạnh để làm trợ thủ đắc lực cho cha, là người đã cùng cha cô chinh phục thiên hạ. tamlinh247.org tran*g web cập nhật nhanh nhất

Mặc dù ông già họ Triệu nói mình là người cấp dưới cũng rất lễ phép với cô chủ là cô, nhưng trên thực tế, địa vị của ông già họ Triệu trong toàn bộ gia tộc họ Mạnh cao vô cùng.

Không có mấy người dám vô lễ với ông ấy.

Vào lúc này, lời của ông già họ Triệu có chút làm cho Mạnh Tuyết Ly sợ hãi.

Đột nhiên, vẻ mặt của Mạnh Tuyết Ly đã trở nên vô cùng đặc sắc.

Mặc dù ông già họ Triệu cũng thương yêu Mạnh Tuyết Ly giống như cháu gái trong nhà, nhưng lúc này ông lại phát hiện mình không thể không băn khoăn với những suy nghĩ của Mạnh Tuyết Ly nữa.

Bất bình một chút cũng không sao, chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, nhưng tính khí của Mạnh Tuyết Ly thì càng ngày càng thêm nóng nảy.

Ngay lập tức, ông già họ Triệu lại nhìn Lâm Bình và kính cẩn nói: “Anh Lâm, tôi là quản gia của nhà họ Mạnh, Triệu Thạch. Tôi làm theo lệnh của gia chủ họ Mạnh đến hoan nghênh anh Lâm đây ạ. “Trước đây cô chủ tôi đã thất lễ với anh rồi, Triệu Thạch thay cô chủ xin lỗi anh, mong anh Lâm đây lượng thứ. Tư thế của Triệu Thạch rất thấp!

Lúc này, ông cũng chỉ vì lời căn dặn của gia chủ mà nói những lời lịch sự với Lâm Bình như vậy. Cũng là bởi vì, ông có thể cảm nhận được một luồng khói tỏa ra từ cơ thể của Lâm Bình. Nó như thể ông ấy là một con lạch nhỏ và Lâm Bình là biển cả.

Cảm giác này chỉ có thể cảm nhận được khi đối diện với gia chủ của ngôi nhà.

Thậm chí, cảm giác đối với với gia chủ cũng không mạnh như vậy. Lâm Bình là Tông Sư Hóa Cảnh!

Triệu Thạch lập tức có phán đoán. Lẽ nào gia chủ sẽ đón người như vậy.

Nhưng mà Triệu Thạch thật sự đã dự đoán được từ trước, người được gia chủ đón tiếp nhiệt tình, cung kính thế này thì đây thể là một người bình thường được.

Đối với một Tông Sư Hóa Cảnh như Lâm Bình, thậm chỉ là một Tông Sư Hóa Cảnh như vậy, nhưng cũng không đến nỗi quá ngạc nhiên.

Tuy nhiên, nữ anh hùng bên cạnh Lâm Bình đã hoàn toàn làm cho Triệu Thạch bị sốc. Bởi vì, người phụ nữ đó cũng là một Tông Sư Hóa Cảnh.

Hai người trẻ tuổi như vậy đều là Tông Sư Hóa Cảnh.

Chẳng trách

Chẳng trách cách thứ của gia chủ thậm chí còn hơi khiêm tốn, nếu không thì tại sao lại còn phải dùng đến vận may thì mới đón được bọn họ chứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK