Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 119: Sắc mặt Đường Thanh Tâm lạnh như băng giá

Hết người này tới người khác nối gót mà tới, sau đó hết người này tới người khác bày tỏ lòng áy náy rồi xoay người bỏ đi. Thậm chí có người còn chẳng thèm nói lời xin lỗi!

Thấy một đám nhân vật quyền quý đến rồi lại đi, Đường Du Giang và Tôn Huy Tuấn từ ban đầu phẫn nộ đã dần dần biến thành chết lặng.

Cuối cùng nụ cười trên môi Đường Thanh Tâm cũng tan biến, thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng như băng giá, thân thể khẽ run rẩy vì tức giận, bàn tay trắng ngần siết chặt thành nắm đấm. “Đường Thanh Tâm, cô hài lòng với món quà của tôi chứ?”

Lúc này, Lâm Bình lại đến gần cô ta, nở nụ cười bỡn cot.

Đường Thanh Tâm lạnh lùng nhìn Lâm Bình. Lần này cô ta chẳng còn tâm trí nào để vờn nhau với Lâm Bình nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng lạnh lẽo: “Tôi rất tò mò, không biết anh đã làm được điều đó bằng cách nào?” “Nhờ người ta giải đáp thắc mắc thì đừng có bày ra thái độ như thế.” Lâm Bình ung dung nói.

Đường Thanh Tâm khẽ híp mắt, lộ ra ý lạnh thấu xương.

Đường Thanh Tâm còn chưa đáp lời thì Đường Du Giang đã không nhịn được lên tiếng: "Anh là cái thá gì mà dám ăn nói với em gái tôi bằng cái giọng đấy hả?” Đường Du Giang quát lên.

Lần trước, lúc bắt quả tang Vương Thanh, Đường Du Giang còn hơi sợ Lâm Bình, nhất là khi Lâm Bình vốn đang ở trong tù mà lại xuất hiện quá mức đột nhiên, khiến anh ta hơi kinh hãi.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là khi ấy, người phụ nữ đi theo bên cạnh Lâm Bình cầm súng trong tay. Mà lúc này Lâm Bình không có súng, thế nên Đường

Du Giang không sợ anh chút nào.

Thấy cảnh này, Tôn Huy Tuấn vẫn giữ im lặng, không hề nói một lời nào. “Lúc này tôi đã nhắc nhở anh rồi, bảo anh hãy học tập Tôn Huy Tuấn đi. Anh nhìn người ta mà xem, anh ta thông minh hơn anh nhiều, bây giờ anh ta đã học được cách ngậm miệng lại mỗi khi thấy tôi. Lâm Bình quay sang nhìn Đường Du Giang, bình tĩnh nói: “Nhưng hình như anh có vẻ không quá thông minh thì phải, chẳng chịu nghe lời khuyên của người khác gì cả. “Đã thế còn liên tục ăn nói láo lếu với tôi.." Lâm Bình chợt dừng lại.

Rồi sau đó, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao, đồng thời giọng nói cũng trở nên lạnh buốt: "Đúng là... Chán sống rồi mà!”

Lâm Bình vừa dứt lời thì Đường Du Giang đã bay ra ngoài, trực tiếp va đập vào bồn cây cảnh trong sân vườn của khách sạn Tiệc Tây Hồ, làm cho những chậu hoa quý báu trong bồn cây cảnh bị vỡ tan tành.

Đường Du Giang có người nằm trên mặt đất, liên tục kêu rên vì đau đớn.

Thấy thế, con người trong mắt Tôn Huy Tuấn chợt co rụt lại. Giờ khắc này, dường như hai cánh tay đang được băng bỏ kín mít của anh ta lại xuất hiện cảm giác đau nhói.

Tôn Huy Tuấn biết rõ hơn bất cứ ai, rằng Lâm Bình chính là một kẻ hung ác còn hơn cả những con sói đói trong rừng... Mình có thể gài bẫy Lâm Bình, có thể phải sát thủ lấy mạng anh ta, thậm chí có thể sắp đặt một vụ tai nạn hoặc một sự cố ngoài ý muốn nào đó để giết chết anh ta.

Nhưng. Không được phép nhảy nhót trước mặt anh ta. Bởi vì Tạ Minh Thành chính là một ví dụ điển hình.

Cũng chính vì thế nên lần này, sau khi thấy Lâm Bình xuất hiện, Tôn Huy Tuấn bỗng dưng lại im lặng một cách hiếm hoi. Thậm chí còn cố gắng rời xa Lâm Bình, không muốn đứng gần anh.

Tuy nhiên... Cho dù anh ta đã từng nhắc nhở Đường Du Giang, song một kẻ đã quen với việc tác oai tác quái, hơn nữa còn chưa từng tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Lâm Bình như Đường Du Giang thì sao chịu bận tâm tới lời khuyên của anh ta.

Đường Thanh Tâm cũng hoảng sợ vì tình huống xảy ra bất ngờ này. “Anh muốn làm gì hả?" Đường Thanh Tâm lạnh giọng hỏi.

Mặc dù cô ta cũng rất sợ hãi thủ đoạn mạnh mẽ của Lâm Bình, nhưng dù sao Đường Du Giang cũng là anh trai cô ta, cô ta không thể trơ mắt nhìn Lâm Bình làm tổn thương Đường Du Giang mà không nói một lời. “Vừa rồi là sự trừng phạt vì anh ta đã ăn nói xấc xược trước mặt tôi.” Thái độ của Lâm Bình lại bình tĩnh như trước, ung dung đáp: “Còn bây giờ ấy à, tôi muốn anh ta phải thực hiện lời hứa hẹn mà khi nãy anh ta đã nói!”

Dứt lời, Lâm Bình bèn cất bước đi về phía Đường Du Giang.

Lúc này, Đường Du Giang đã chống tay xuống mặt đất, cố gắng nhổm người dậy. Nhưng khi anh ta vừa đứng dậy thì Lâm Bình đã xuất hiện trước mặt anh ta. “Tôi đã nói rồi, lát nữa tôi sẽ tìm anh để anh thực hiện lời anh từng nói. “Bây giờ đã đến lúc rồi...

Lâm Bình vừa nhìn Đường Du Giang vừa nói.

Trong lòng Đường Du Giang vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ. Anh ta khiếp sợ vì rõ ràng vừa rồi Lâm Bình không hề ra tay, nhưng anh ta lại trực tiếp bay ra ngoài, xương cốt trong người đau đớn như thể bị xe lửa tông trúng, bị nghiền nát thành từng mảnh, đau đến mức không thể chịu được.

Còn phẫn nộ là vì Lâm Bình cũng dám ra tay đối phó với mình ngay trước mặt công chúng, quả thực là gan lớn bằng trời, không coi ai ra gì. “Anh là cái thá... Đường Du Giang quá giận dữ nên thậm chí không thể suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp giơ tay lên tát lên mặt Lâm Bình. Nhớ đọc tru*yện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Chẳng qua, lần này Đường Du Giang vừa nói được mấy chữ thì đã nghe thấy tiếng xương gãy “răng rắc” vang lên. Đồng thời lời nói của Đường Du Giang cũng đổi thành tiếng kêu thảm thiết. "Á!"

Tiếng kêu vừa đau đớn vừa thể lương phát ra từ miệng

Đường Du Giang. Khuôn mặt đầu dầu má phấn của anh ta cũng trở nên vặn vẹo, đồng thời lại bị ngã khuỵu xuống mặt đất, hai chân từ đầu gối trở xuống không còn chút sức lực nào để đứng dậy. Đường Du Giang chỉ cảm thấy cơn đau vô tận đang ăn mòn thần kinh của mình.

Tôn Huy Tuấn hít vào một hơi, thân thể run rẩy, dường như lại chứng kiến cảnh mình bị Trương Hổ đánh cho tàn phế hai cánh tay, khiến anh ta không rét mà run, nhìn Lâm Bình với vẻ hoảng sợ. “Lâm Bình.” Thấy anh trai mình bị Lâm Bình trực tiếp đánh tàn phế hai chân, Đường Thanh Tâm lập tức nghiến răng nghiến lợi. “Quỳ xuống là được rồi.” Lâm Bình thản nhiên nhìn

Đường Du Giang.

Nói xong, Lâm Bình lại quay sang nhìn Đường Thanh Tâm: “Còn vụ gọi ông nội thì khỏi đi. Anh ta không có tư cách đó. “Cô thấy. Đúng không?”

Sắc mặt Đường Thanh Tâm đã trở nên hết sức khó coi. Cô cắn chặt răng, đôi mắt như muốn phun lửa thiêu sống Lâm Bình. Nhưng cuối cùng, Đường Thanh Tâm vẫn giấu hết mọi cảm xúc trên gương mặt, thay vào đó là vẻ bình tĩnh. “Lâm Bình, tôi sẽ nhận món quà mà hôm nay anh đã tặng cho tôi.” “Chúng ta... Vẫn còn nhiều thời gian.

Đường Thanh Tâm lạnh lùng nói. Đối mặt với Lâm Bình, cô phải thật bình tĩnh, không thì sẽ bị Lâm Bình dắt mũi, hoàn toàn lâm vào sự khống chế của anh, bị anh thao túng. “Được, tôi rất mong chờ." Lâm Bình gật đầu, cười khẽ.

Sau đó, Lâm Bình quay sang nhìn Đường Du Giang đang run lẩy bẩy, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, nói: “Đi cấp cứu nhanh lên, có lẽ còn có thể giữ lại hai chân đấy.

Kế tiếp, Lâm Bình lại liếc nhìn Tôn Huy Tuấn: “Nhưng thế cũng tốt, hai tay hai chân vừa đủ nguyên bộ luôn

Nói xong, Lâm Bình cất bước rời khỏi khách sạn Tiệc

Tây Hồ.

Đêm nay, một tin tức nóng hổi lan truyền khắp Hải Châu. Đó là việc Đường Thanh Tâm đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật ở khách sạn Tiệc Tây Hồ, mời rất nhiều nhân vật quyền quý tới dự việc. Thế nhưng những người nằm trong danh sách được mời, chỉ cần sở hữu khối tài sản hàng chục triệu đô la đều chỉ đi ngang qua khách sạn Tiệc Tây Hồ mà không vào dự tiệc.

Tiệc tối của Đường Thanh Tâm đã trở thành trò cười cho cả Hải Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK