Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ cái loại kĩ nữ đê tiện, chỉ giỏi ngậm máu phun người, vu oan giả hoạ cho người khác!”

Trong cơn giận dữ, Trần Hưng Phong thốt ra những lời thô thiển. “Anh lấy đâu ra chứng cớ tôi bỏ tiền ra để hãm hại anh?” “Tốn công tôi thấy cô bị người ta bắt nạt còn đứng lên đòi lại công bằng cho cô, thế mà cô quay ngoắt đi hãm hại tôi sao?”

Sắc mặt Trần Hưng Phong tái nhợt, nhìn Mai Hồ căm giận nói.

Chuyện này không thể thừa nhận.

Nhìn Vương Lê Sơn và cả người đàn ông đầu trọc nhìn có vẻ địa vị không thấp đang đứng cạnh Vương Lê Sơn, hai người đối với Lâm Bình đều hết mực cung kính, Trần Hưng Phong biết chuyện này to rồi.

Chỉ riêng Vương Lê Sơn, hắn ta đã không thể động vào rồi, đừng nói tới Lâm Bình là người Vương Lê Sơn phải đối xử cung kính.

May mà bởi vì Mai Hồ muốn tự mình xác nhận xem rất cuộc Lâm Bình là loại người như thế nào, cô ta có thể động vào hay không rồi mới ra quyết định tiếp. Hơn nữa, Mai Hồ cũng không sợ hắn ta quỵt nợ cho nên giữa hai người mới chỉ có giao ước bằng miệng, không có giấy tờ ghi lại, càng không có gì làm chứng cứ.

Nghe vậy, Mai Hồ suýt thì tức điên lên.

Nhưng ngay lập tức, Mai Hồ lại cười lạnh: “Anh quên rồi sao, trong hành lang khách sạn có camera theo dõi đấy.

Sắc mặt Trần Hưng Phong lập tức cứng đờ trong chớp mắt! “Cho nên bây giờ anh vẫn muốn khăng khăng phủ nhận hay sao?” “Còn muốn âm thầm chụp cái nồi này lên đầu tôi? Con mẹ nó, anh đúng là không đáng mặt đàn ông!” “Tôi và anh Lâm đây không thù không oán, cùng lắm tôi chỉ là nhận tiền làm việc, còn anh mới là chủ mưu đằng sau tất cả.

Đối mặt với Lâm Bình, Vương Lê Sơn và Dương Thiên Long, Mai Hồ chỉ dám cầm như hến, nhưng thấy Trần Hưng Phong muốn bôi xấu chính mình, Mai Hồ mới bực lên mà mắng to.

Mọi người thấy một màn xoay chuyển tình thế, người cùng một phe quay ra cắn nhau này, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hứng thú, mắt nhìn không chớp mà thưởng thức vở kịch này. “Anh Lâm, anh muốn xử lí chuyện này thế nào ?” Lúc này, Vương Lê Sơn nhìn về phía Lâm Bình, giọng nói mang theo sự lễ phép.

Thái độ của Dương Thiên Long với Lâm Bình là sự cung kính toát ra từ trong nội tâm, còn khi nhìn thấy thái độ của Vương Lê Sơn với Lâm Bình, trong lòng mới hoàn toàn kinh sợ.

Trong mắt hắn, Dương Thiên Long là người lãnh đạo của tập đoàn Việt Huy mà lại có thái độ như vậy với Lâm Bình, như vậy chỉ làm rõ thêm một điều, thân phận của Lâm Bình thực sự to bằng trời.

Nếu không, còn ai có thể gần như phế bỏ người thừa kế nhà họ Thẩm mà nhà họ Thẩm không hề truy cứu.

Ngay trước mặt Chu Kiệt mà giết Lý Nguyên Tùng, Chu Kiệt không hề mở miệng, tiếp đó là sự sụp đổ của nhà họ Lý.

Mà người của tập đoàn Việt Huy là Dương Thiên Long cũng đối xử với anh ta bằng thái độ cung kính, vô cùng có thành ý, sao có thể là giả được.

Nhìn khắp toàn bộ Hải Châu, chỉ có một người là Lâm

Bình!

Nghe được tiếng Vương Lê Sơn xin chỉ thị của Lâm Bình rằng nên xử lí như thế nào, Mai Hồ và Trần Hưng Phong run lên vì sợ hãi.

Nhất là Trần Hưng Phong, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Đâu còn có vẻ ung dung thản nhiên như trước đây nữa.

Tuy bây giờ hắn ta hận không thể giết chết con kĩ nữ Mai Hồ này, nhưng có vài lời, Mai Hồ nói không hề sai.

Hắn mới là người đầu sỏ cho mọi chuyện.

Nếu thực sự muốn truy cứu thì kết quả của hắn chắc chắn là thảm thương nhất.

Nghe được câu hỏi của Vương Lê Sơn, khoé miệng Lâm Bình nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, anh nhìn về phía Trần Hưng Phong, trong ánh mắt có thêm ý trêu đùa. “Ném vào hồ nước kia đi, việc này cho qua vậy!” Lâm Bình từ tốn nói.

Ngày hôm nay dù sao cũng là nhà trẻ tổ chức hoạt động có cả phụ huynh tham gia, Lâm Bình không muốn gây phiền toái quá lớn làm ảnh hưởng tới nhà trẻ. Hơn nữa, Trần Hưng Phong cũng có đưa con gái đi cùng, dù Trần Hưng Phong ra sao, Lâm Bình cũng không thèm để ý nhưng Lâm Bình không thể không suy nghĩ đến đứa con gái vô tội của Trần Hưng Phong kia. Cô bé vui vẻ tới tham gia Chương trình, kết quả lại thấy bố mình gặp chuyện, có lẽ sẽ lưu lại ám ảnh cho trái tim nhỏ bé non nớt ấy.

Ném Trần Hưng Phong vào hồ nước, xem như hình phạt vậy, để cho hắn ta mất hết thể diện là được rồi.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt mọi người trở nên kì quái.

Nhất là những phụ huynh khác cũng thấy Lâm Bình ném Trần Hưng Phong vào trong hồ nước, sợ rằng trong lòng Trần Hưng Phong cũng có ám ảnh.

Không ít người nhìn cảnh tượng này bằng con mắt hả

Đối với quyết định này của Lâm Bình, không ai nói gì.

Cho dù là cô giáo trẻ vừa qua kì thực tập của nhà trẻ cũng không nói gì, chỉ là phẫn nộ, chu chu đôi môi anh đào nhỏ nhắn, tức giận nhìn Trần Hưng Phong.

Thậm chí cô còn thấy hình thức phạt này vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Đối với người như Trần Hưng Phong, tốt nhất nên trói lại, đánh một trận.

Cuối cùng, khi Trần Hưng Phong bị ném vào hồ nước, cả người ướt sũng, chuyện này mới kết thúc.

Trần Hưng Phong có thể nói là đã đánh mất hết mặt mũi, ít nhất cũng bị mọi người phỉ nhổ, những phụ huynh khác chán ghét, không muốn giao lưu gì với hắn.

Gieo gió thì ắt phải gặt bão

Điều duy nhất đáng mừng là những bạn nhỏ đều không có mặt ở đây, bộ dạng chất vật này của hắn ta chỉ có các phụ huynh nhìn thấy mà chê cười, nên không để lại ám ảnh tâm lí trong lòng con gái. Cập nhật chương mới nhất tạ*i TгцуenАРР.cом

Còn kết cục của Mai Hồ, Lâm Bình không can thiệp tới.

Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Dương Thiên Long. chắc chắn Mai Hồ sẽ không có được kết cục an ổn.

Sau mấy tiếng, Chương trình “Bố con cùng đi du lịch do nhà trẻ tổ chức dưới chân núi đã kết thúc thành công mĩ mãn.

Ngoại trừ khúc nhạc đệm nho nhỏ xảy ra giữa Chương trình, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Sau khi về lại Hải Châu, thời gian còn lại của cuối tuần, Lâm Bình ở cùng với Tô Phi Tuyết, còn có cả Tô Uyên.

Bởi vì đã mua đồ rửa mặt, đồ ngủ, dép đi trong nhà các loại để trong nhà Tô Uyên nên Lâm Bình lúc này đây có cảm giác anh đã chính thức trở thành một phần của ngôi nhà này.

Người một nhà chung sống hoà bình yên ấm

Không chỉ có Lâm Bình và Tô Phi Tuyết chung sống hoà thuận, vui vẻ, cho dù là Lâm Bình và Tô Uyên, khoảng cách giữa hai người dường như đã xích lại gần hơn nhiều.

Sự ngăn cách và phòng bị vô hình khi trước đã tiêu tan bớt không ít

Đương nhiên, sau khi cuối tuần trôi qua, Lâm Bình quay lại làm việc, mọi thứ cũng kết thúc.

Rời khỏi nhà Tô Uyên, về lại khu biệt thự Thanh Hà.

Lâm Bình dành thời gian một ngày về chung cư Hạnh Phúc thăm bố nuôi mẹ nuôi.

Lâm Bình đợi ở chung cư Hạnh Phúc trọn vẹn một ngày, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, ngày Lâm Bình về chung cư Hạnh Phúc, Lâm Nhã lại tăng ca ở công ty.

Tận tới đêm khuya, khi Lâm Bình đã rời đi, Lâm Nhã vẫn chưa rời khỏi công ty.

Trên gương mặt Lâm Bình để lộ nụ cười khổ sở, Lý Nguyên Tùng qua đời rồi, thực ra là anh lo lắng cho cảm xúc của Lâm Nhã.

Nhưng cũng may, Lâm An Quốc nói với Lâm Bình rằng gần đây, tâm trạng Lâm Nhã không có biến động gì quá lớn, chỉ là vô cùng dốc sức vào công việc, điều này khiến cho Lâm Bình thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn thoáng lo lắng.

Lâm Bình không hối hận về việc đêm hôm đó đã giết Lý Nguyên Tùng.

Rồng có vảy ngược, ai chạm vào thì người đó chắc chắn phải chết!

Lý Nguyên Tùng dám đưa ra ý tưởng với Lâm Nhã, điều đó đã quyết định rằng anh ta sẽ phải nhận lấy kết cục bi thảm.

Huống chi, Lý Nguyên Tùng và Lâm Nhã không phải một đôi hợp nhau.

Chỉ là, Lâm Bình vẫn còn điểm chưa hiểu rõ, điều này sẽ để lại ảnh hưởng lớn đối với Lâm Nhã.

Sau khi rời khỏi chung cư Hạnh Phúc, Lâm Bình không bắt xe, cũng không để Chu Thanh tới đón. Anh chọn đi bộ trở về.

Chỉ là đi được nửa đường, qua một khu vắng vẻ ít người qua lại, Lâm Bình chợt nghe thấy tiếng kêu cứu ầm ĩ Là giọng nói của một cô gái!

Thậm chí Lâm bình còn có cảm giác giọng nói này rất quen thuộc với anh, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK