Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Thanh Tâm, em đến đây từ lúc nào

Nhà họ Tôn ở Hải Châu.

Tôn Huy Tuấn bị Trương Hổ phế đi hai tay, lúc này, hai tay anh ta đang bỏ thạch cao, rất bất tiện.

Không có hai tay để dùng, mọi sinh hoạt trong cuộc sống của anh ta đều rất bất tiện, cho dù là đi vệ sinh đều cần phải có người giúp đỡ cởi quần, kéo quần.

Dù cho Tôn Huy Tuấn đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một cô nàng da trắng xinh đẹp chân dài đến phục vụ cuộc sống của anh ta, vừa có thể chăm sóc anh ta, lại vừa có thể ngắm, một công đối việc.

Nhưng thời gian lâu dài, vẫn khiến anh ta cảm thấy uất “Lâm Bình!”

Trong miệng Tôn Huy Tuấn lẩm bẩm một cái tên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ trên mặt anh ta đeo kính gọng vàng, dáng vẻ hơi nho nhã, nhưng lúc này đây, dáng vẻ nho nhã đó đã sớm biết mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại âm trầm và oán độc.

Đêm hôm đó, anh ta may mắn nhặt về được một cái mạng, khiến trong lòng Tôn Huy Tuấn cảm thấy may mắn không thôi.

Nhưng ngay sau đó chính là hận ý càng lúc càng nhiều.

Đối với Lâm Bình, hiện tại Tôn Huy Tuấn đã không chỉ vì Đường Thanh Tâm mà muốn Lâm Bình chết, lúc này anh ta đối với Lâm Bình, thật đúng là hận thấu xương.

Tôn Huy Tuấn muốn rút gân lột da Lâm Bình, nghiền xương thành tro, chỉ có như thế mới có thể cởi bỏ mối hận trong lòng anh ta.

Nhưng giờ phút này đây, cho dù anh ta muốn ném thứ gì đó để phát tiết tâm trạng của mình, anh ta cũng không cách nào làm được.

Sau cùng, ánh mắt Tôn Huy Tuấn dừng ở trên cô gái xinh đẹp được anh ta dùng giá cao để thuê về, chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho anh ta. “Cô đến đây.” Tôn Huy Tuấn nói. “Anh Tôn, có chuyện gì thế?”

Nghe thấy vậy, cô gái xinh đẹp chân dài đi đến, đứng trước mặt Tôn Huy Tuấn, chờ phân phó của anh ta.

Trên gương mặt xinh đẹp kia hiện lên nghi hoặc, sau đó, chỉ thấy Tôn Huy Tuấn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đến gần.

Trong nháy mắt, cô gái xinh đẹp kia đã hiểu ra Tôn Huy Tuấn muốn cô ta làm gì. “Anh Tôn, trong hợp đồng giữa chúng ta, không có điều khoản này.

Cô gái xinh đẹp có chút khó xử nói. “Mười tám triệu.” Tôn Huy Tuấn trực tiếp lên tiếng. “Anh Tôn... Trên mặt của cô gái vẫn lộ vẻ khó xử. Chẳng qua thật sự khó xử ư? Chỉ là thủ đoạn mà thôi. Sao Tôn Huy Tuấn có thể không nhìn thấu tâm tư của cô ta chứ: "Ba mươi sáu triệu.”

Quả nhiên, lúc nghe thấy Tôn Huy Tuấn tăng giá, còn là tăng lên gấp đôi, trên mặt cô gái hiện lên vẻ mừng rỡ. Chẳng qua hiển nhiên cô ta biết rõ Tôn Huy Tuấn là cấp bậc nhân vật như thế nào, có bối cảnh gì, cô ta đương nhiên muốn nhiều hơn.

Thế nhưng, Tôn Huy Tuấn trực tiếp lên tiếng: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng sắc bén. Tuy cô gái này có gương mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa, nhưng ở trong giới người mẫu, hoặc là mấy người dẫn Chương trình gì đó, có không ít người xinh đẹp như cô ta, cô ta cũng không có bao nhiêu hiếm lạ.

Thậm chí còn kém xa mấy cô em sinh viên thanh thuần, ngây thơ, chưa hiểu sự đời, tinh khiết không tì vết, có một lực hấp dẫn trí mạng với đám nhà giàu.

Ba mươi sáu triệu này đã là giá rất cao.

Tôn Huy Tuấn có tiền, nhưng anh ta không muốn làm một kẻ ngu, anh ta không cần tiêu quá nhiều tiền trên người một cô gái như thế.

Nhìn thấy sắc mặt Tôn Huy Tuấn trầm xuống, trong lúc nhất thời, cô gái xinh đẹp kia không dám nói gì nữa.

Đối với cô ta mà nói, ba mươi sáu triệu đã là giá rất cao. Lúc này, cô ta đang đi đến gần Tôn Huy Tuấn.

Chỉ là, đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phòng Tôn Huy Tuấn lại vang lên tiếng gõ cửa. “Cốc cốc cốc!”

Một loạt tiếng gõ cửa truyền đến.

Vốn dĩ Tôn Huy Tuấn muốn phát tiết một lần, chuyện tốt lại bị quấy rầy, trong lúc nhất thời, sắc mặt của anh ta hoàn toàn âm trầm. “Ai đó? Nếu hôm nay không cho tôi đủ lý do, con mẹ nó, tôi sẽ xé nát người bên ngoài.” Tôn Huy Tuấn quát. Cha mẹ của Tôn Huy Tuấn không ở chung một chỗ với anh ta, Tôn Huy Tuấn mắng người đến, đương nhiên sẽ không có lo lắng gì. “Cậu chủ, cô Đường đến chơi, cô ấy đang chờ cậu ở trong phòng khách.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của bác Lê.

Cô Đường đến chơi? Đường Thanh Tâm?

Trong lúc nhất thời, trong đầu của Tôn Huy Tuấn lập tức hiện lên dáng vẻ thướt tha mềm mại, tư thái hoàn mỹ, và gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Tâm.

Ngọn lửa dục vọng trong lòng anh ta, chẳng những không giảm đi, ngược lại càng thêm khô nóng. Nhưng ý cười mừng rỡ trên mặt Tôn Huy Tuấn lại không che giấu hết được. “Buổi tối lại đến Tôn Huy Tuấn lập tức để cô gái xinh đẹp kia sang một bên.

Sau khi đi đến cửa, sắc mặt Tôn Huy Tuấn nhất thời tối sầm lại, quát to về phía cô gái xinh đẹp: “Cô không có mắt nhìn à, nhanh ra mở cửa!”

Hai tay của anh ta đều bị bỏ thạch cao, căn bản không cách nào mở cửa, điều này làm cho lửa giận anh ta lan nhanh như cỏ. Chỉ muốn xé nát Lâm Bình. Nhớ đọc tr*uyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Cả người cô gái xinh đẹp kia run lên, đối với Tôn Huy Tuấn, cô ta còn có xíu e sợ, vội vàng chạy đến mở cửa phòng. “ở yên trong phòng, con mẹ nó, không được chạy ra ngoài.” Tôn Huy Tuấn trừng mắt nhìn thoáng qua cô ta, sau đó mới đi ra ngoài. Phòng khách ở dưới lầu, lúc này Đường Thanh Tâm đang ngồi trên ghế sofa, loay hoay trước dụng cụ pha trà.

Cô ta đang pha trà, tư thế vô cùng ưu nhã, hơn nữa mang theo một loại khí thế nữ vương.

Trà là loại trà ngon nhất, nước là sương sớm, dụng cụ để pha trà lại càng tinh quý.

Sau khi trà được pha xong, mùi thơm của trà tỏa ra khắp nơi.

Đường Thanh Tâm vươn bàn tay trắng nõn của mình ra, cầm một chén trà lên, nhưng cô ta lại không uống, ngược lại đổ hết toàn bộ nước trà đi, sau đấy lại một lần nữa pha lại. “Thanh Tâm, em đến đây từ khi nào thế?” Lúc này Tôn Huy Tuấn đã đi xuống dưới.

Nhìn thấy Đường Thanh Tâm đem lá trà đắt đỏ của anh ta, sau khi nấu xong lại không uống, trực tiếp đổ đi, Tôn Huy Tuấn không có chút ngoài ý muốn nào.

Trên phương diện thưởng thức trà, cho đến bây giờ, Đường Thanh Tâm chỉ dùng bộ đồ dùng pha trà của mình.

Ở phương diện này, xem như Đường Thanh Tâm có bệnh thích sạch sẽ. Tôn Huy Tuấn biết điều này. “Thời gian nấu một ấm trà.” Đường Thanh Tâm trả lời anh ta, sau đó lại nhìn về phía Tôn Huy Tuấn: “Anh đã đỡ hơn chưa?” “Thương gần động cốt một trăm ngày, hai cái tay này của anh, muốn hồi phục lại, ít nhất cũng phải mất thời gian nửa năm.”

Nói đến đây, vốn dĩ sau khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm, trên gương mặt Tôn Huy Tuấn lập tức lộ ra nụ cười, lúc này, lại một lần nữa lộ ra vẻ âm trầm. “Bản lĩnh của Lâm Bình đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, thậm chí ngay cả Trương Hổ cũng không phải là đối thủ của cậu ta. “Nhất định phải nắm chặt thời gian để diệt trừ cậu ta, nếu không sẽ thành tai họa lớn” Sau khi nói xong, Tôn Huy Tuấn lại một lần nữa bổ sung: “Đồng thời, cậu ta còn nói, thời hạn một tháng vừa đến, cậu ta sẽ lấy bảy nghìn tỷ

Nghe thấy thế, Đường Thanh Tâm liếc mắt nhìn qua Tôn Huy Tuấn.

Sau đó khẽ nói: “Anh nói rất đúng, chúng ta cần phải nhanh chóng diệt trừ Lâm Bình.” “Chẳng qua chỉ sợ thân phận của Lâm Bình không đơn giản như chúng ta nghĩ. “Trước đó chúng ta cho rằng, anh ta chỉ là một con kiến, tiện tay có thể dễ dàng bóp chết, đúng là sai sót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK