Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Quốc không cần phải khách sáo thế đâu.”

Lâm Bình đưa Tô Phi Tuyết trong lòng cho Tô Uyên, đồng thời đứng dậy, bày tỏ ý tôn trọng với Trần Chính Quốc. Lâm Bình cũng mang sự cung kính rất lớn với vị cựu chiến binh đã từng chiến đấu trăm trận Trần Chính Quốc này.

Đối với Trần Chính Quốc, dĩ nhiên là không thể đối xử bình thường giống như với Chu Kiệt được. “Ngài Bình, Trần Thu đến chúc tết anh, chúc anh năm mới vui vẻ. Cùng lúc đó, Trần Thu theo sau lưng Trần Chính Quốc cũng bước lên trước, tôn kính nói.

Đồng thời, ánh mắt cũng thầm đánh giá Tô Uyên và Tô Phi Tuyết sau lưng Lâm Bình.

Trong lòng có phần nghi ngờ.

Đối với sự chúc mừng của Trần Thu, Lâm Bình cũng cười gật đầu: “Cùng vui với nhau.

Sau đó. Anh lại giới thiệu Tô Uyên và Tô Phi Tuyết với Trần Chính Quốc và Trần Thu: “Đây là Tô Uyên, tôi..

Dừng một lúc.

Lâm Bình tìm từ, tiếp tục nói: “Vợ của tôi, còn có con gái tôi, Tô Phi Tuyết"

Nghe Lâm Bình giới thiệu như thế.

Ngay lập tức, trên gương mặt xinh đẹp của Tô Uyên hiện lên vẻ thẹn thùng “Ai là vợ anh chứ, thật không biết xấu hổ Trong lòng Tô Uyên thầm trợn mắt với Lâm Bình một cái.

Nhưng mà, trên mặt cũng không có sự thay đổi nào, hơn nữa còn phối hợp với Lâm Bình, thoải mái chủ động chào hỏi Trần Chính Quốc và Trần Thu.

Thể hiện ra tu dưỡng và phong thái con gái nhà gia giáo. “Chúc ông năm mới vui vẻ! “Cô gái xinh đẹp, chúc cô năm mới vui vẻ!

Ngay sau đó.

Tô Phi Tuyết cũng lanh lợi chúc tết Trần Chính Quốc và

Trần Thu. Tô Phi Tuyết vừa nói xong, đều khiến mấy người ha ha

Có điều. cười lớn. Trần Thu là cháu của Trần Chính Quốc.

Theo xưng hô này của Tô Phi Tuyết, thế thì loạn hết cả vai ve.

Nhưng mà, cũng không có ai so đo với xưng hô của Tô Phi Tuyết.

Dẫu sao thì, tính ra, Lâm Bình và Trần Chính Quốc cũng ngang vai về với nhau.

Cũng không thể coi Trần Thu là thế hệ sau của Tô Phi Tuyết được.

Quá rắc rối. “Phi Tuyết ngoan quá.

Trần Chính Quốc cười lớn.

Ngay sau đó, ông ta lấy một cái khóa vàng nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Tô Phi Tuyết. Mang ngụ ý: bình yên, khỏe mạnh, hạnh phúc may mắn

Sau đó.

Trần Chính Quốc lại đi thăm hỏi Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà.

Cũng đưa từng món quà riêng. Mỗi một món đều có trị giá không nhỏ.

Mà cái vòng ngọc đưa cho Trần Thanh Hà đó, có giá không thấp hơn một căn hộ ở khu vực phồn hoa nhất trong thành phố Hải Châu.

Không ít người nhà họ Lâm nhìn thấy thế, mắt đều trợn lên!

Đối với món quà quý giá như thế, Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà nào dám nhận. Cuối cùng, vẫn là Lâm Bình nói, Lâm An Quốc và Trần

Thanh Hà mới nhận. “Tuy rằng Lâm Bình từng ngồi tù, không ngờ không trở thành tên ăn hại, mà còn tiến bộ như thế...

Có người cảm thán. “Cha, rốt cuộc Lâm Bình có lai lịch gì, tại sao hai người Chu Kiệt và Trần Chính Quốc lại tôn trọng anh ta như thế?”

Ở một bên khác.

Vẻ mặt Lâm Khải ghen tức hỏi.

Ở Sơn Trà, dù anh ta cũng là cậu ẩm hạng ba, nhưng bởi vì hợp cạ nên mới chơi được với cậu ấm hạng nhất Đỗ Tín, được mọi người kính trọng.

Nhưng, đó là dựa trên mặt mũi của cha anh ta.

Chứ không phải là bản lĩnh của anh ta. “Con hỏi cha, thì cha biết hỏi ai?”

Sắc mặt Lâm An Châu cũng rất khó coi.

Có hai nhân vật lớn của Hải Châu liên tiếp đến thăm hỏi Lâm Bình, hoàn toàn không nằm trong dự đoán của ông ta.

Ông ta nào biết được, Lâm Bình lại có năng lực như thế. “Đến lúc phải người đi Hải Châu, điều tra kỹ càng Lâm Bình xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Cuối cùng, Lâm An Châu nói.

Không làm rõ ràng, ông ta không yên tâm nổi. “Nhưng mà, dù là Trần Chính Quốc thì sao chứ, dẫu sao thì cũng chỉ là nhà giàu số một Hải Châu nhỏ bé mà thôi, dù có vượt qua được những người khác, làm sao có thể so sánh được với tổng giám đốc Võ

Lâm An Châu lại nói.

Trong lòng dường như tìm được điểm cân bằng.

Tổng giám đốc Võ của truyền thông Vạn Hoa mà ông ta mời đến, đó mới là bá chủ chân chính một phương. Tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.

Chỉ một người này, hoàn toàn có thể áp đảo Trần Chính Quốc và Chu Kiệt.

Chỉ là.

Sau khi Lâm An Châu nói thế.

Thời gian chưa đến nửa phút.

Người nhà họ Lâm phụ trách tiếp đón ở cửa nhà thờ họ lại thông báo thêm lần nữa.

Trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc không che giấu được. “Chủ tịch tập đoàn Tạ Dương ở Hải Châu, ông chủ Tạ

Hưng Bằng nhà họ Tạ đến.” “Chủ tịch tập đoàn Cao Lợi ở Hải Châu, ông chủ Cao Vạn Đạt nhà họ Cảnh đến... “Chủ tịch tập đoàn Đại Dương ở Hải Châu, ông chủ

Dương Hoàng Lý nhà họ Dương đến.. “Thị trấn Hương Sơn ở Hải Châu, tổng giám đốc Vương Lê Sơn đến.” “Tập đoàn Bắc Thanh ở Hải Châu, tổng giám đốc Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Dương Thiên Long đến Giọng thông báo bắt đầu vang lên.

Sau đó, cứ tiếp tục không ngừng dừng lại.

Mà cùng lúc đó, từng bóng người một tuần tự bước vào trong nhà thờ họ nhà họ Lâm. Mỗi người đều có khí chất không bình thường trên mình.

Hải Châu!

Đều đến từ Hải Châu

Cái này...

Này chẳng lẽ lại là… đều là đến tìm Lâm Bình sao?

Dẫu sao thì, Chu Kiệt và Trần Chính Quốc lúc trước đều đến từ Hải Châu, đều đến thăm hỏi Lâm Bình.

Đặc biệt là

Bốn nhà giàu quyền thế Trần, Tạ, Cao, Dương ở Hải Châu.

Đối với người bản địa Hải Châu mà nói, đó đều là sét đánh bên tai.

Bốn quái vật khổng lồ ở Hải Châu.

Bây giờ, đều đến đây? Nếu như đều đến thăm hỏi Lâm Bình...

Quả thực không dám tưởng tượng.

Rốt cuộc Lâm Bình ở Hải Châu có bản lĩnh lớn nhường nào?

Lần này.

Đừng nói đến những người nhà họ Lâm khác.

Chính Lâm An Châu cũng không bình tĩnh được nữa. Dù là những người đứng đầu ở Sơn Trà đang ở trong nhà thờ họ cũng cực kỳ kích động.

Mẹ nó đây là nửa giới nhà giàu của Hải Châu đến rồi? Thậm chí có thể nói là hơn một nửa.

Dẫu sao thì bốn nhà Trần, Tạ, Cao, Dương đều ở cấp độ rất cao, đã có thể đại biểu cho giới nhà giàu cao cấp cả Hải Châu này rồi!

Những người đứng đầu Hải Châu ùn ùn kéo đến, rốt cuộc là vì sao lại đến, vì ai mà đến?

Nghi ngờ của mọi người rất nhanh đã được giải đáp. “Nhân lúc nhà họ Lâm tổ chức lễ, chúng tôi đến chúc tết chúc mừng ngài Bình.

Ông chủ nhà họ Tạ Tạ Hưng Bằng dẫn đầu, sau khi chào hỏi Lâm Minh Đức, liền nói rõ mục đích đến. “Ngài nói ngài Bình là chỉ ? * Lâm Minh Đức thứ dò hỏi

Tuy rằng ông ta đã trải bảy mươi năm, lúc này cũngkhông nhịn được mà nuốt nước bọt.

Hôm nay nhìn thấy nhiều nhân vật lớn cao quý như thế, nhiều hơn rất nhiều so với những người ông ta gặp trong cả cuộc đời cộng lại.

Nhưng mà, dù ông ta đã không thể kinh ngạc hơn được nữa, nhưng lúc hỏi ra câu này, thực ra thì, trong lòng ông ta đã có câu trả lời rồi. "Ngài Bình!”

Tạ Hưng Bằng vội vàng nói.

Hít!

Nói câu trả lời ra.

Nghe thể tất cả người nhà họ Lâm đều hít một hơi lạnh.

Quả nhiên.

Quả nhiên là đến vì Lâm Bình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK