Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437: Cấm địa Suối Vàng.

Nghe vậy tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lâm Bình nhíu mày nhìn Đường Thanh Tâm: "Cô đã ở Suối Vàng lâu như vậy thì nên biết vào đây có nghĩa là gì?". "Tôi biết, có nghĩa là chết" Đường Thanh Tâm nói. "Vậy cô không sợ chết sao?" Lâm Bình yên lặng nhìn

Khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt.

Nếu không phải vì sợ chết, lúc trước khi ở Hải Châu,

Đường Thanh Tâm sẽ không hạ mình để cầu xin anh ta. "Tôi sợ chết, tôi cũng không muốn chết" Đường Thanh Tâm lại nói. "Vậy cô còn muốn đi sao?" Lâm Bình tiếp tục hỏi. "Đúng vậy" Đường Thanh Tâm gật đầu.

Trên mặt hiện lên vẻ quyết tâm. "Lâm Bình...... Thấy vậy, Hứa Tình Nhi lập tức nói.

Cô lo lắng Lâm Bình sẽ đồng ý cho Đường Thanh Tâm đi cùng cô. Mặc dù Đường Thanh Tâm không phải Tông Sư Hóa Cảnh, nếu chết cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng Đường Thanh Tâm lại là một hạt giống tốt khó tìm được, Hứa Tình Nhi không muốn để Đường Thanh Tâm đi vào mạo hiểm.

Chỉ có điều.

Lâm Bình lại xua tay. "Cô muốn đi thì đi".

Cuối cùng Lâm Bình lại gật đầu đồng ý.

Vẻ mặt Hứa Tình Nhi thay đổi, nhưng cũng không nói gì nữa.

Thấy Lâm Bình đã đồng ý.

Đường Thanh Tâm khẽ thở phào, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi cái chết bất giác dâng lên trong lòng cô.

Nhưng rất nhanh Đường Thanh Tâm đã đè xuống cảm giác này.

Cô muốn đi.

Trong cấm địa Suối Vàng, mặc dù nó có nghĩa là cái chết, nhưng có Lâm Bình đi cùng, nếu gặp nguy hiểm, Lâm Bình nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn cô chết.

Chỉ cần sống sót, nhất định sẽ có cơ duyên.

Ngay cả Lâm Bình cũng không cứu được cô. Thậm chí ngay cả Lâm Bình cũng chết ở bên trong.

Cô cũng chấp nhận.

Từ khi nhìn thấy trận chiến giữa Lâm Bình và Trần Mạng Hữu ở bên ngoài Hải Nam, Đường Thanh Tâm lập tức khát vọng loại sức mạnh đó.

Cô sợ chết, nhưng nếu có cơ hội, cô cũng không muốn khuất phục trước Lâm Bình.

Cô muốn…...... Trở thành Tông sư Hóa Cảnh...... Trở thành hiệu trưởng của Suối Vàng.…...... Thậm chí cuối cùng, đạt đến cảnh giới Thần Cảnh....

Đường Thanh Tâm cô, không thua kém Lâm Bình, cũng không thua kém Lâm Thanh Sơn!

Cái cô thiếu chỉ là thời gian mà thôi.

Mà việc đi vào bên trong cấm địa Suối Vàng, có thể rút ngắn thời gian này.

Lối vào của cấm địa Suối Vàng là một hẻm núi.

Theo thầy Hoàng Viễn Phương nói thì hẻm núi này không phải hình thành tự nhiên.

Sau khi đi vào hẻm núi, Lâm Bình và Đường Thanh Tâm cảm thấy vô cùng rét lạnh. Rõ ràng chỉ cách mấy mét, nhưng nhiệt độ hai bên giống như ngày và đêm.

Trong hẻm núi.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng ánh sáng bên trong vô cùng mờ.

Cho người ta một loại cảm giác giống như đi vào nghĩa trang hoang vu trong một thời gian dài.

Lâm Bình đưa Đường Thanh Tâm đi qua hẻm núi dài 100 mét.

Trước khi đến trước một hang động.

Trong hang động tối đen như mực. Từ trong đó tản ra một mùi hư thối, hơi thở của cải chết.

Không khí cũng càng ngày càng rét lạnh. Cửa hang giống như một bể máu lộ thiên, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.

Sau khi đến gần.

Cả người Đường Thanh Tâm đã nỗi đầy da gà.

Cô là một nữ thần đô thị khiến người người ghen tị, tổng giám đốc của một công tỷ, trở thành học viên của trại huấn luyện Suối Vàng, trở thành một võ giả chỉ trong thời gian mấy tháng mà thôi.

Kìm lòng không được cảm thấy căng thẳng.

Cửa hang động. "Có phải cô cảm thấy, nếu có nguy hiểm tôi nhất định sẽ cứu cô đúng không?" Lâm Bình không nhìn Đường Thanh Tâm mà hỏi cô. "Đúng vậy" Đường Thanh Tâm không phủ nhận.

Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất khiến cô muốn đi cùng Lâm Bình vào cấm địa Suối Vàng. "Cô sai rồi" Lâm Bình lại lắc đầu. ТrцуeлАРР.cоm trang web* cập nhật nhanh nhất

Lông mày trắng của Đường Thanh Tâm hơi nhíu lại. "Tính mạng của tôi quan trọng hơn cô, ít nhất là trước khi cô đạt đến cảnh giới Thần Cảnh, thì tôi quan trọng hơn" Lâm Bình chậm rãi nói.

Hàm ý rất rõ ràng.

Có thể cứu cô thì sẽ cứu cÔ.

Nhưng nếu bởi vì cứu cô mà khiến bản thân gặp nguy hiểm chết người, vậy thì sẽ không cứu cô. "Cho nên, nếu cô hối hận, bây giờ có thể từ bỏ" Lâm Bình lại nói.

Đường Thanh Tâm cắn chặt răng.

Cuối cùng. "Tôi không tin vận may của mình sẽ tệ như vậy.

Trong mắt Đường Thanh Tâm hiện lên vẻ kiên định. "Được, vậy thì đi thôi" Lâm Bình gật đầu rồi không nói Dẫn đầu đi vào bên trong hang động. gì nữa.

Đường Thanh Tâm nhanh chóng đi theo.

Trong hang động tối đen như mực.

Cho dù Lâm Bình có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, nhưng vào đây dường như lại không dùng được.

Mà trước kia Lâm Bình cũng từng thử cầm một cái đèn pin hiện đại vào trong hang động này, cũng không thể chiếu sáng.

Cũng may.

Lâm Bình đi vào.

Cũng không ngạc nhiên gì.

Dựa vào trực giác đi tới trước Nương tựa theo trực giác, một đường hướng về phía trước, con đường là nghiêng hướng phía dưới.

Đi được khoảng một trăm mét.

Trong hang động lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ sậm, mơ hồ có thể nhìn thấy được một vài thứ.

Nhưng thứ ánh sáng đỏ sậm này chiếu rọi trong hang động lại có chút quỷ dị.

Nhìn giống như màu đỏ của máu.

Thậm chí, Lâm Bình từng nghi ngờ những vách tường trong hang động, không được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng đỏ như màu máu này.

Mà thứ ánh sáng đỏ này vốn là phát ra từ những vách tường xung quanh.

Mà thứ màu đỏ sậm trên vách tường không phải gì khác.

Mà là Máu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK