Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhã ngày người nhìn từng tấm ảnh được trình chiếu trên TV. "Sao... Sao có thể thể được?" Cô ta khể thì thảo, đôi môi mím chặt, lắc đầu lia lịa, cuối cùng nước mắt không thể nhịn được nữa mà tràn mi, lần trên gò má.

Không... không thể nào! Trên người Lâm Bình không có vết thương, người bị thương đầy mình kia phải là anh Không phải là anh! Dù giống đến mấy thì cũng không phải là anh! Cô ta không tin đầu.

Nhưng không hiểu sao, cô ta bỗng nhiên cảm thấy nhói lòng, trái tim đau đớn vì lo lắng, khiến thân thể cô ta run ray.

Nhưng chút đau đớn ấy có bằng một phần ngàn so với người trong ảnh không? “Lâm Nhã, nếu là người thường bị thương nặng cỡ đó thì đã mất mạng từ lâu rồi. Cho dù không chết thì cũng đúng như lời em nói, chắc chắn sẽ thương tích đầy mình, không có khả năng xóa hết." “Nhưng em không biết võ đạo nên bây giờ, anh sẽ choem thấy

Nói rồi, Lâm Bình vươn tay chộp vào không khí, thế là chiếc dao gọt hoa quả đặt trên bàn trà lập tức bay về phía Lâm Binh, nằm gọn trong tay anh.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nhã, Lâm Bình cầm dao nhẹ nhàng của lên lòng bàn tay mình, máu tươi tức khắc chảy ra từ vết thương trên tay. “Anh... Anh làm gì thế hả? Anh điện rồi à?"

Lâm Nhã sửng sốt, sau đó sốt ruột nói, vội vã muốn tìm thứ gì đó để băng bó cho Lâm Bình. “Em đừng lo lắng.” Lâm Bình lại nói. Sau đó Lâm Nhã liền thấy cảnh tượng hết sức khó tin, nằm ngoài sự nhận thức của cô ta.

Đó là một luồng khí gần như trong suốt bay lên từ lòng bàn tay Lâm Bình, bao trùm lên vết thương trên tay anh. Sau đó vết cửa trong lòng bàn tay Lâm Bình bắt đầu hồi phục với tốc độ có thể chứng kiến bằng mắt thường, cuối cùng lành lặn như ban đầu, không để lại chút dầu vết nào, dù là ai cũng không thể nhận thấy vừa rồi chỗ đó còn tồn tại một vết dao cửa. “Sao... Sao có thể thể được?"

Lâm Nhã hoàn toàn ngây ngần cả người vì thủ đoạn thần kỳ này, trong mắt tràn đầy khó tin và rung động. "Đây chính là võ đạo. Khi đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, nội công sẽ chuyển hóa thành chân nguyên, có thể giếtkẻ địch, cũng có thể tự chữa lành vết thường.

Lâm Bình chỉ thản nhiên nói một câu chứ không giải thích quả nhiều, chỉ cần Lâm Nhã biết chút ít là được rồi. Thế nên trên người anh mới không có vết sẹo" Lâm

Bình giải thích.

Nghe vậy, Lâm Nhã khẽ run lên.

Mặc dù cô ta không rõ cái gì là võ đạo, cái gì là chân nguyên, nghe như truyền thần thoại vậy, nhưng đối với Lâm Nhã, những thứ ấy đều không quan trọng. Quan trọng là từ trước tới giờ, Lâm Bình chưa bao giờ lừa mình.

Buồn cười là mình vẫn luôn hiểu nhầm anh, cho dù anh đã giải thích mấy lần, mình vẫn còn nghi ngờ.

Họ là người thân thiết nhất cơ mà? Lâm Bình đã trải qua bao nhiêu gian khổ, kết quả là còn bị người thân thiết là mình nghi ngờ, chắc anh đau lòng lắm...

Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Lâm Nhã “Anh... Xin lỗi.." Nước mắt Lâm Nhã rơi lã nhã như vỡ đê, giọng nói run rẩy tràn đầy hối hận và áy náy. “Không sao, chỉ cần cởi bỏ hiểu lầm là được rồi." Lâm Bình cười nói, đồng thời vươn tay lau nước mắt cho Lâm Nhã. "Anh, em sẽ không nghi ngờ anh nữa đâu."

Lâm Nhã bỗng nhào vào lòng Lâm Bình, ôm chặt lấyanh.

Thấy vậy, Lâm Bình cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì hiểu lầm cũng đã được cởi bỏ.

Lâm Bình cũng vươn tay ôm Lâm Nhã, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô ta: “Anh sẽ không bao giờ lừa em đâu.

Lâm Nhã gật đầu, vùi mặt lên vai Lâm Binh. Chẳng qua lúc này, Lâm Bình lại cảm thấy hơi xấu hổ. Giờ đây Lâm Nhã đã không còn là cô bé của ngày xưa, mà đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ duyên dáng, vóc người cũng đã nở nang. Bây giờ bị Lâm Nhã ôm chầm lấy, Lâm Bình khó tránh khỏi phải cảm nhận dáng người nóng bỏng của cô ta.

Thật lâu sau, Lâm Nhã như nhận thấy điều gì đó nên vội vã thả tay ra, khuôn mặt đỏ như gác. Nhưng không lâu sau, cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Bình. “Anh... Anh với Tô Uyên là sao vậy?"

Đây cũng là nghi vấn cuối cùng của Lâm Nhã. “Cô ấy à...

Nhớ tới Tô Uyên, vẻ mặt Lâm Bình thoảng trở nên phức tap. "Không phải anh đã nói với em rồi sao? Năm năm trước, vụ của Đường Thanh Tâm là do anh bị cô ta bỏ thuốc hãm hại."“Nhưng anh lại thật sự bị dính thuốc. Thế nên anh đã cuống quýt bỏ trốn, nhưng mà thuốc lại dần dần phát huy tác dụng. Trong tình trạng không tỉnh táo, anh trùng hợp gặp Tô Uyên, được cô ấy cứu, sau đó cô ấy sinh cho anh một đứa con gái " "Nhưng cô ấy không biết người đêm hôm đó là anh. Lần này anh trở về là vì muốn bù đắp cho cô ấy.." Lâm Binh chậm rãi kể

Nghe vậy, Lâm Nhã lại ngây người. Cô ta cắn môi, giọng nói run run: “Có nghĩa là... Con gái của Tô Uyên... Đúng là con của anh ư?" "Đúng thế." Lâm Bình gật đầu.

Nhận được đáp án này, Lâm Nhã cứng đờ cả người. Tôi Uyên đúng là người phụ nữ của Lâm Bình, hơn nữa còn là người từng cứu anh, sinh cho anh một đứa con gái... Cảm giác hụt hẫng bỗng ùa vào lòng, khiến Lâm Nhã loáng thoảng nhận thấy dường như mình đã đánh mất thứ gì đó mãi mãi.

Lâm Bình đã không còn thuộc về cô nữa rồi...

Lâm Nhã vốn đã nín khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại dâng lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung. “Năm năm trước anh bị bỏ thuốc, sao không tới tìm em?" “Tại sao cô gái đó lại không phải là em?" “Nếu là em thì tốt biết mấy. Chúng ta chẳng những cóthể ở bên nhau một cách quang minh chính đại, mà em cũng sẽ không hiểu nhầm anh suốt năm năm. " Cập nhật chương mới* nhất tại Truyện88.vip

Nhưng cuối cùng Lâm Nhã không nói ra những lời này. Suy cho cùng thì khi ấy, Lâm Bình đã sắp mất lý trí rồi, sao có thể lựa chọn được đây?

Chẳng qua Lâm Nhã không hề biết rằng, năm năm trước, người mà Lâm Bình muốn chính là mình. Có điều khi đó Lâm Nhã không ở bên cạnh anh, anh không tìm thấy cô, thế nên

Đã cởi bỏ hiểu nhầm, cũng biết Lâm Bình chẳng những không phải là một kẻ hèn hạ, mà còn là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất bảo vệ Tổ quốc, là một nhân vật có máu mặt ít ai có thể sánh bằng, Lâm Nhã nên vui sướng mới phải. Nhưng khi rời đi, Lâm Nhã lại như mất hồn mất vía.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Bình gặp được một người năm ngoài mong muốn, nhưng cũng nằm trong dự đoán của mình. Đó chính là Diệp Thành. “Bệnh tình của em gái cậu thế nào rồi?" Lâm Bình mời

Diệp Thành ngồi xuống rồi hỏi. "Báo cáo huấn luyện viên, em gái tôi đã làm phẫu thuật thành công, chỉ cần điều trị mấy tháng thì sẽ hồi phục như ban đầu. Tất cả đều nhờ ơn anh, anh chẳng những chu cấp tiền phẫu thuật cho em gái tôi mà còn giới thiệu bác sĩ giỏi nhất tỉnh thành cho tôi.Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy, đáp lại Lâm Bình. “Vậy thì tốt rồi." Lâm Bình gật đầu: "Cậu ngồi xuống đi, đừng câu nệ" "Hiện nay tôi đã xuất ngũ, cậu cũng xuất ngũ rồi, cậu không còn là cấp dưới của tôi nữa nên không cần câu nệ như thế." Lâm Bình cười nói. “Anh sẽ luôn là người mà tôi kính trọng nhất”

Mặc dù đã ngồi xuống, song Diệp Thành vẫn ngồi với tư thế nghiêm trang nhất, thái độ vô cùng cung kính.

Nghe vậy, Lâm Bình chỉ cười chứ không nói thêm.

Dù sao Diệp Thành cũng không phải là người thường xuyên đi theo anh, thế nên đương nhiên sẽ không đối xử với anh như thể vừa là cấp trên vừa là bạn bè như Chu Thanh. Anh ta thích nghiêm túc thì nghiêm túc, thích tùy ý thì tùy ý, Lâm Bình cũng không ép buộc.

Thế nhưng Lâm Bình vẫn nhắc nhở: “Sau này cậu cứ gọi tôi là Thanh Sơn như Chu Thanh đi." “Vâng, thưa Thanh Sơn." Nghe vậy, Diệp Thành nhanh chóng gọi ngay. "Báo cáo Thanh Sơn, lần này tôi đến tìm anh, trừ việc muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất với anh, tôi còn nghe ngóng được một tin tức nên mới đến đây bảo cáo. Sau đó Diệp Thành lại nói.

Nghe vậy, Lâm Bình mìm cười nhìn anh ta: “Ý câu làchuyện Đường Thanh Tâm đang liên lạc với một nhóm sát thủ quốc tế đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK