Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 122: Có thể nói, thù sâu như biển!

Không chỉ có Đinh Hằng, ngay cả Lâm Nhã cũng vậy, giây phút này trong đôi mắt đẹp của các cô đều lấp lánh ánh sáng.

Những người thân khác cũng có chút ngẩn người.

Đây...

Đây là Lâm Bình sao?

Có cảm giác như anh ta so với lúc nắm quyền tập đoàn Bắc Thanh của năm năm trước càng thêm phần khí phách, phong độ.

Đây không phải là khí chất của một người đã từng ngồi tù năm năm nên có

Chẳng mấy chốc, Lâm Bình đã bước tới trước mặt mọi người trong ánh mắt phong phú đặc sắc của họ. "Cha, me!"

Lâm Bình tiến lên chào hỏi mọi người.

Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn luôn luôn thường trực trên môi anh.

Lâm Bình vừa mới về tới Hải Châu, lúc trở về nhà dù cho đám người cô út từng chế nhạo anh, anh cũng vẫn luôn khách khí và mỉm cười, chào hỏi lễ phép với họ.

Vài người họ hàng lúc trước từng xúm lại với cô út giễu cợt Lâm Bình, sắc mặt bỗng có chút xấu hổ và kèm theo một tia hối hận.

Lâm An Quốc nhìn Lâm Bình, tuy cũng không trách cứ đảm thân thích từng chế giễu anh lần trước, nhưng vẫn cư xử vẫn tôn trọng và đúng mực với hậu bối như cũ.

Lập tức vỗ vai Lâm Bình: “Thằng nhóc này, được đó Đây mới là đứa bé mà Lâm An Quốc ông dạy dỗ ra. Lễ phép, có tố chất, có giáo dục.

Không thiếu một chút nào!

Chỉ là cho dù với sự lễ phép của Lâm Bình, cô út cũng không có sắc mặt tốt cho anh: “Lâm Bình, mặt mũi của cậu cũng lớn quá đi, để cho chúng tôi nhiều người như vậy ở đây đợi một mình cậu

Nghe xong lời bà ta nói, Lâm Bình khẽ nhíu mày.

Anh luôn tôn trọng người lớn trong nhà.

Nhưng sự tôn trọng cũng cần cả hai bên cùng có. “Đúng vậy, cậu còn không nhanh chóng xin lỗi, đợi cái gì nữa?”

Dù không ít người cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy biểu hiện của Lâm Bình lúc nãy, nhưng có lời của cô út dẫn dắt cuối cùng vẫn có người lên tiếng. “Đã hẹn là năm giờ ba mươi rồi!” Lâm Bình nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ mới năm giờ hai mươi, cháu không có đến muộn.”

Lâm Bình trước giờ luôn là người đúng giờ.

Nếu hẹn năm giờ bắt đầu họp, anh sẽ có mặt đúng lúc năm giờ, không đến quá sớm cũng càng không bao giờ đi trễ.

Hôm nay vì đều là người nhà.

Nên anh cố ý đến sớm khác với mọi lần. “Cậu..” Sắc mặt cô út hơi thay đổi sau khi nghe xong lời anh.

Rõ ràng bà không ngờ được rằng Lâm Bình sẽ cãi lại bà ta.

Thời gian năm giờ ba mươi đúng là do bà ta đặt ra. Nhưng tất cả đều đã đến hết rồi.

Mà Lâm Bình lại đến cuối cùng, như vậy chính là không phải phép.

Lâm Bình liếc nhìn cô út một cái rồi nói tiếp: “Hơn nữa cô út, không phải mọi người đang đợi cháu, mà là... “Mà là đang đợi bạn trai của Đinh Hằng!” “Nếu như bạn trai của Đinh Hằng đến trước cháu, các cô hẳn là đã rời đi, mà không phải lựa chọn ở lại đợi cháu, cô nói có phải không?” “Cho nên, cô cũng đừng lại nói câu đang đợi cháu nữa a." “Bởi vì chỉ cần người có chỉ số thông minh bình thường sau khi nghe xong cũng sẽ cảm thấy rất là giả. “Rất giả tạo.

Lâm Bình thản nhiên nói.

Bây giờ, cho dù vết thương của anh chưa hoàn toàn hồi phục, sức mạnh bị suy giảm xuống cảnh giới Tông sư.

Nhưng, cảnh giới Tông Sư ở trình độ như thế nào?

Đó là cảnh giới Tông Sư đã đạt đến độ siêu phàm, hoàn mĩ không một chút thiếu sót, sức mạnh nội tại hóa thành chân nguyên có thể phóng ra ngoài, ngưng khí thành gió, luyện khí thành tơ, sức mạnh nâng lên tầm cao mới.

Trong võ đạo, khi đã bước vào cảnh giới Tông Sư, cả thị lực, thính lực,... đều vượt xa người thường.

Trước đây, những lời cô út chế nhạo anh và Lâm An Quốc, có rất nhiều điều đều bị Lâm Bình nghe thấy.

Châm biếm anh, Lâm Bình có thể bỏ qua.

Nhưng nếu muốn xỉa xói Lâm An Quốc, anh tuyệt đối không cho phép.

Anh sẽ làm hết trách nhiệm của một kẻ dưới nên làm, cũng giữ được sự kính trọng với bề trên, nếu như bà ta còn không biết kiềm chế, không có dáng vẻ nên có của bậc trưởng bối.

Vậy thì anh đương nhiên cũng sẽ không khách khí! “Cậu...

Nghe thấy Lâm Bình gần như ám chỉ mình giả tạo, bà cô út tức đến mức cả người run rẩy, chỉ vào Lâm Bình nói không nên lời.

Sau đó, bà ta mới quay đầu lại nói với Lâm An Quốc: “Anh, đây là đứa con trai mà anh dốc lòng dạy dỗ, luôn lấy làm tự hào sao? Đây chính là tố chất và giáo dưỡng tốt đẹp của nó?”

Lần này cô út lên tiếng, lại không có người phụ họa theo.

Bởi vì, những gì Lâm Bình nói đều là sự thật. Hoàn toàn không thể bác bỏ.

Nghe vậy, Lâm An Quốc nhìn bà ta rồi đi về phía Lâm Bình, giơ tay lên.

Đồng tử của tất cả mọi người đều hơi co lại.

Lâm Quốc An từ trước tới nay đều quản lí con mình rất nghiêm khắc.

Cho dù trước đây có người chế nhạo ông không dạy đỗ tốt Lâm Bình, nhưng họ cũng đều phải thừa nhận, ở phương diện giáo dục con cái này, Lâm An Quốc đúng là có biện pháp tối.

Thưởng phạt phân minh.

Còn lần này, dù Lâm Bình nói không sai nhưng anh thực sự đã xích mích với cô út, cũng được coi là xúc phạm đến bề trên.

Với Lâm An Quốc mà nói, điều này không thể dung thứ.

Chẳng lẽ, ông ấy định dạy dỗ Lâm Bình một trận trước mặt mọi người hay sao?

Nhìn thấy Lâm An Quốc đi về phía Lâm Bình, còn giơ tay lên.

Khuôn mặt của cô út chợt lộ ra một tia đắc ý.

Nhưng giây tiếp theo, vẻ đắc ý đó chợt đông cứng lại trên khuôn mặt của bà ta. Nhớ* đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Chỉ thấy, Lâm An Quốc đến trước mặt Lâm Bình, giơ tay lên rồi lại hạ xuống.

Cũng không giống với trong tưởng tượng của bà ta như vậy, cho Lâm Bình một cái tát, lại yêu cầu cậu ta phải xin lỗi bà ta.

Thay vào đó là vỗ vai của Lâm Bình.

Nói ra một câu giống như lúc trước vừa mới vang lên bên tai: “Thằng nhóc này, được lắm!”

Nhìn tình cảnh này, trong lòng Lâm Nhã cũng nhẹ nhõm một chút.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình càng thêm dịu dàng. Bởi vì lúc này vẻ mặt của cô út đã khó coi đến cực điểm.

Bà ta cũng thấy rõ ràng, trên gương mặt cha Lâm Bình có nét vui vẻ, thư thái hơn nhiều.

Cha đã như vậy, mẹ càng không phải nói.

Trần Thanh Hà lúc này cảm thấy thật sự vui vẻ không giống với trước đây.

Nếu không phải nhớ tới tình cảm năm xưa, không muốn nhảo đến quá khó coi, thì sợ là bà đã nhịn không được mà nhạo báng cô út mấy câu rồi.

Cuối cùng Trần Thanh Hà cũng không lên tiếng. Chỉ là lúc này, Đinh Hằng rốt cuộc cũng mở miệng. “Lâm Bình, anh nói đúng, chúng em thật sự không phải đợi anh, nếu như anh đến chậm một chút, bọn em cũng không thể chỉ đợi riêng mình anh." “Trong xã hội này, có quá nhiều người không hiểu rõ bản thân mình, thật may là anh có thể nhận ra chính mình, có một số người rõ ràng biết mình không đủ tư cách”

Đinh Hằng khỏe miệng nở nụ cười và nhìn thẳng vào Lâm Bình.

Mặc dù cô ta lại một lần nữa bị thu hút bởi sức hấp dẫn của anh, nhưng Đinh Hằng vẫn còn nhớ rõ Lâm Bình đã từng từ chối cô ta.

Điều này đối với cô ta mà nói, là một sự sỉ nhục nặng nề, khiến cô ta không thể chịu đựng nổi. Cô ta thường được ca tụng là nữ thần trong lòng mọi người.

Dù ở trường cấp hai, cấp ba hay đại học hay đã tốt nghiệp ra ngoài xã hội đi chăng nữa, người theo đuổi cô ta chưa bao giờ thiếu, bởi cô ta có đủ vốn liếng.

Mặc dù vẻ đẹp của cô không phải là kiểu nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng Đinh Hằng tự cho rằng với sắc đẹp và dáng người của mình cũng phải trong vạn người mới chọn được một, đủ khiến hầu hết đàn ông phải xiêu lòng và quỳ dưới váy của cô ta.

Mà cô ta cũng đã từng từ chối sự theo đuổi của rất nhiều người, mặc dù phần lớn những người đó đều là loại người nghèo kiết xác không nhà, không xe mà cô ta khinh thường.

Dù sao cô cũng đã từng được rất nhiều người săn đón, nên khi có một ngày nữ thần được mọi người theo đuổi, chủ động muốn nhào vào lòng của Lâm Bình lại bị anh từ chối phũ phàng.

Chuyện này còn đáng giận hơn so với cả việc Lâm Bình thật sự cưỡng bức cô ta.

Có thể nói là thù này sâu như biển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK