Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày câm miệng cho tao “Cái gì mà thằng này, thằng kia, chúng ta là kẻ học võ, không phải là Tông sư, nếu không liên quan gì đến vai về thì vị Tông sư trước mặt đây chính là tiền bối”

Phan Huy Vũ trách mắng. Đồng thời trong lòng cũng sợ.

Trước kia ông ta cũng coi thường Lâm Bình.

Con của ông ta cũng từng khiêu khích Lâm Bình, bọn họ thế mà lại đắc tội với một vị Tông sư hóa cảnh.

Lúc này Phan Huy Vũ đang suy nghĩ làm thế nào để xin lỗi Lâm Bình, cầu xin anh đừng để bụng. “Vãn bối cảm ơn tiền bối đã nương tay.

Sau khi bị đánh bay xuống võ đài, Đinh Tử Lượng cũng không dám có bất kỳ sự nghi ngờ nào nữa, hiện tại bò lên cũng kính nói với Lâm Bình.

Lâm Bình chỉ mới đánh ông ta rơi xuống đài chứ không làm ông ta bị thương.

Nếu không chỉ cần một chiều thôi thì cũng đủ khiến ông ta mất mạng ngay lập tức

Vô cùng may mắn!

Trên đài cao, sắc mặt Nhạc Bá Thanh thôn trưởng thôn Nhạc Lâm giống như vừa ăn shit vậy.

Ngược lại sắc mặt của Trịnh Dịch Thành lại rất vui vẻ Nhìn ánh mắt của Lâm Bình ở phía trước, ông rất kinh ngạc và hài lòng.

Không ngờ bạn học của Khanh Kiều lại giỏi như vậy. Mặc dù ông nhìn không hiểu gì nhưng cũng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng Lâm Bình đã thắng. “Ha ha ha, các vị, quyền sử dụng ruộng thuốc sang năm có vẻ đã thuộc về tay thôn họ Trịnh chúng tôi rồi!” Trịnh Dịch Thành cười nói.

Sắc mặt những người khác không được tốt cho lắm nhưng cũng không thể phản bác được gì. Sau khi giúp thôn họ Trịnh thắng trận chỉ với chiêu thức đơn giản, Lâm Bình quay lại khách sạn. Khéo léo từ chối lời mời của Trịnh Dịch Thành.

Đồng thời cũng phớt lờ lời xin lỗi của cha con Phan

Huy Vũ.

Ngày thứ hai sau trận đấu, thôn Nhạc Lâm bất đắc dĩ chuyển giao ruộng thuốc.

Lâm Bình được Trịnh Khanh Kiều dẫn tới ruộng thuốc tiếp. “Thanh Sơn, nếu cậu luyện võ ở đây quanh năm thì chỉ cần bỏ ra một nửa sức lực cũng thu được kết quả gấp đôi day."

Diệp Thành vẻ mặt hưởng thụ đứng ở bên bờ ruộng thuốc.

Lâm Bình gật đầu.

Sau đó đi một vòng xung quanh ruộng thuốc.

Lấy tay bốc lên một ít đất bóp vụn.

Cuối cùng ấn lòng bàn tay lên ruộng thuốc, một làn sóng khí khuếch tán ra khỏi lòng bàn tay xâm nhập vào sâu bên trong ruộng thuốc.

Một lúc sau, Lâm Bình ngước lên. “Trong lòng đất có mạch nước ngầm!” Lâm Bình nhẹ giọng nói.

Không phải là có gì đó không ổn với mảnh đất này.

Nhưng bên dưới lòng đất này có dòng nước ngầm chảy qua, qua nhiều năm ruộng thuốc được tưới tắm cho nên sinh ra hiệu quả thần kỳ, dẫn đến chất lượng dược liệu ở đây vượt xa những ruộng thuốc khác. “Mạch nước ngầm? Nói như thế tức là chúng ta đã tìm ra mạch nước ngầm sao?” Diệp Thành hết sức kinh ngạc.

Chỉ đơn giản là có mạch nước ngầm chảy qua đây mà lại có thể tạo thành hiệu quả như thế.

Vậy đầu nguồn chẳng phải là sẽ có nước thần sinh mệnh hay sao? “Đi thôi.”

Lâm Bình nói.

Sau đó, họ đi về hướng ngược lại, men theo hướng mạch nước ngầm chảy xuôi xuống. Sau khi đi bộ chừng bốn năm cây số, tới chỗ một sườn núi nhỏ Lâm Bình mới dừng lại. “Nguồn của dòng nước ngầm không phải ở đây, nhưng nếu đi tiếp nữa thì dòng nước ngầm cũng không có linh khí mạnh như ở đây”

Lâm Bình nhẹ giọng nói.

Sau đó, ánh mắt dừng trên một thân cây đại thụ.

Là một cây thông!

Rất lớn!

Dù là người lớn thì ít nhất cũng phải ba người mới ôm hết được. “Lúc tôi còn nhỏ cây thông này đã lớn như vậy rồi. Tôi nghe ông nội nói rằng cây thông này ít nhất cũng phải vài trăm tuổi.

Trịnh Khanh Kiều thấy Lâm Bình nhìn cây thông nên lên tiếng giải thích. “Nguyên nhân có vẻ là do cây thông này!” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha* !!!

Lâm Bình gật đầu.

Nước thần sinh mệnh cũng không phải là thứ gì đó đặc biệt.

Nó là chất lỏng được hình thành tự nhiên trong thiên nhiên, chứa rất nhiều các yếu tố sống.

Trịnh Khanh Kiều thấy Lâm Bình đi một vòng quanh cây thì lại nói: “Cậu muốn đào mạch nước ngầm từ nơi này sao?”

Lâm Bình lại gật đầu. “Vậy tôi đi gọi thêm người mang dụng cụ đến đào giúp cậu!” Trịnh Khanh Kiều xung phong nhận việc.

Nghe vậy, Diệp Thành cười. “Cô Trịnh, Thanh Sơn nói là muốn đi vào bên trong mạch nước ngầm thì cần dụng cụ gì.” Diệp Thành cười nói. "A?"

Trịnh Khanh Kiều có chút mơ hồ.

Quả nhiên ngay sau đó Trịnh Khanh Kiều bị làm cho hoảng sợ.

Chỉ thấy Lâm Bình lùi lại vài mét.

Tìm chỗ.

Chân phải dẫm nhẹ xuống đất.

Đột nhiên.

Mặt đất đột ngột nứt ra.

Xuất hiện những vết nứt bằng cổ tay. Sau đó, Lâm Bình tung vào không trung một cước đánh xuống đất.

Một làn sóng mạnh mẽ giống như một con rồng có sừng nhiên khoan xuống những vết nứt này, chui xuống đất.

Trịnh Khanh Kiều cảm thấy mặt đất đang không ngừng rung chuyển.

Sau vài giây, đôi mắt xinh đẹp của Trịnh Khanh Kiều đột nhiên mở to.

Sững người ra tại chỗ.

Chỉ thấy chỗ Lâm Bình dậm chân đột nhiên xuất hiện một cái hố có kích thước giống như cái giếng!

Bên dưới đen như mực.

Thế nhưng đã có thể nghe được một ít tiếng nước chảy truyền đến

Trịnh Khanh Kiều che đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình.

Ngăn không cho bản thân hét lên sợ hãi. Chuyện này...

Cô cứ nghĩ rằng lúc Lâm Bình chiến đấu trên đỉnh núi Ngũ Hành, sức mạnh của anh đã giống với thần tiên làm rồi.

Nhưng bây giờ Lâm Bình lại thay đổi nhận thức của cô. Một cú đá một cú đấm, vậy mà lại có thể tạo ra được một cái giếng.

Chuyện này, xã hội bây giờ thật sự tồn tại người như thế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK