Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 567: Ngày lễ lớn: Người phụ nữ thần Vu ban thưởng

Phía Tây Việt Nam, ở Cộng hòa Uzbekistan, sâu trong núi có vài thôn trại ngăn cách với thế giới.

Người ở nơi này đều có tín ngưỡng thần Vụ. Họ cho rằng chỉ có sự bảo hộ của thần Vu mới có thể giúp mưa thuận gió hòa, an cư lạc nghiệp.

Vì tư tưởng bảo thủ của những người này, lại thêm chỗ này ở sâu trong núi, mặc dù phía chính phủ Uzbekistan đã đưa họ vào trong phạm vi quản lý của nhà nước nhưng cũng không quản nhiều.

Ngày lễ lớn hơn 4000 năm!

Ngày này, chủ trại của năm thôn trại hội tụ lại cùng nhau. “Sắp tới lúc tế thần Vu rồi, Edmond, vu nữ trong thôn trại các ông đã chọn được chưa?"

Một người chủ trại trong đó nhìn về phía ông già ngồi đối diện hỏi.

Ánh mắt ba người chủ trại khác cũng đồng thời nhìn về phía Edmond.

Mỗi năm, bọn họ đều phải chọn ra một cô gái đang tuổi thanh xuân chưa kết hôn để hiến tế cho thần Vụ. Chỉ có như thế, mới có thể để thần Vu bảo vệ năm thôn trại bọn họ một năm bình an.

Vì vậy, mỗi năm, năm thôn trại bọn họ sẽ thay phiên nhau chọn ra một cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn để hiến tế cho ngài.

Như thế tương đương với một thôn trại sau năm năm mới cần chọn ra một người.

Như vậy cũng xem như trong phạm vi một thôn trại có thể tiếp nhận được. Không cần mỗi năm đều phải chọn ra một người, dẫn đến mỗi năm lại không chọn được cô gái nào phù hợp.

Năm nay vừa vặn đến phiên thôn trại chỗ Edmond, đúng hơn là người của thôn Hàn Sương.

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, sắc mặt

Edmond không thay đổi, âm u nói: “Người đã chọn xong rồi!” “Ai thế?”

Bốn người trại chủ đều hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ông ta. “Điều này không cần các ông quan tâm, có thần Vu đại nhân ở trên, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.” Edmond lạnh nhạt nói. “Thần Vu đại nhân ở trên, Edmond ông đừng có mà lừa ngài. Năm nay thôn Hàn Sương các ông người phù hợp để hiến tế nhất chính là cô gái từ bên ngoài đến kia.

Vị trại chủ đặt câu hỏi lúc đầu bây giờ lại mở miệng nói. “Jacob, có thần Vu đại nhân ở trên, tôi sao dám lừa ngài. Laura là đại nhân ban cho thôn trại chúng tôi, sao chúng tôi có thể để cô ấy đi hầu hạ ngài ấy được. “Huống chi, từ xưa đến nay có quy định, phụ nữ hiến tế cho thần Vu đại nhân bắt buộc phải là người trong thôn trại. Laura không phải người trong thôn Hàn Sương chúng tôi, nếu theo lời các ông nói, để cô ấy đi hiến tế cho đại nhân, chẳng may ngài ấy không hài lòng, giáng tai ương xuống. Trách nhiệm này các ông có gánh nổi không?” Edmond vỗ bàn, tức giận nói.

Đối với suy nghĩ của bốn người Jacob, sao ông ta không rõ chứ.

Có điều, chỉ vì hơn nửa năm trước có một cô gái lạ bỗng rơi từ trên trời xuống, rơi vào trong thôn Hàn Sương họ.

Thần kỳ hơn là từ trên trời cao như thế rơi xuống, mặt đất cũng bị hõm xuống một cái hố sâu, nhưng cô gái kia lại không chết, chỉ bị thương nặng.

Nhưng cũng may, sau khi được người của thôn Hàn

Sương bọn họ cứu trị và điều dưỡng, cuối cùng cô gái kia cũng sống lại.

Đáng tiếc là cô gái đã mất trí nhớ, không biết tên họ và lai lịch của mình.

Sau đó cô gái cứ như thế sống trong thôn Hàn Sương, được người trong thôn gọi là Laura.

Lúc đầu, gần một nửa người trong thôn đều phản đối không cho cô gái bên ngoài này ở lại trong thôn. Nhưng cuối cùng vẫn là ông ta lên tiếng, sắp xếp cho Laura ở lại.

Đương nhiên, lúc đó Edmond muốn để Laura ở lại chủ yếu là vì coi trọng sắc đẹp tuổi trẻ của cô.

Quan trọng nữa là vợ ông ta nói với ông ta, lúc trước, khi đắp thuốc cho Laura, bà ta đoán rằng có khả năng cô chưa kết hôn (trong năm thôn trại, chưa kết hôn tức là chưa quan hệ, chỉ có người sau khi lập gia đình mới quan hệ).

Lúc đó, Edmond liền có chút động tâm. Nghĩ xem có thể giữ Laura lại, để cô ở trong thôn Hàn Sương bọn họ, thành người trong thôn, như vậy, sau này có thể hiến tế cho thần Vu đại nhân.

Chẳng qua, ý niệm này chưa được bao lâu thì Edmond đã bỏ qua.

Bởi vì thân thể Laura dần chuyển biến tốt đã khiến thôn Hàn Sương bọn họ kinh ngạc. Rõ ràng là cơ thể phụ nữ, cũng không cường tráng nhưng khí lực lại vô cùng lớn, thân thủ vô cùng mạnh mẽ.

Rất nhiều việc trong thôn trại đàn ông làm đã khó, thậm chí phải mấy người cao to cùng nhau làm, nhưng chỉ một mình Laura đã có thể làm được. Bao gồm cả việc săn bắn trong núi, thu hoạch nửa ngày của Laura cũng đã đủ so sánh với tổng thu hoạch cả ngày của tất cả đàn ông trong thôn trại cộng lại.

Ngay lập tức, ấn tượng của tất cả người trong thôn Hàn Sương đối với Laura đều thay đổi rất nhiều. Không những không bài xích cô, ngược lại bất kể nam nữ, già trẻ lớn bé đều coi Laura như món quà thần Vu ban cho thôn Hàn Sương họ.

Như thế thì có thể giải thích được vì sao Laura rời từ trên trời xuống lại không bị ngã chết.

Loại nhận thức này, ngay cả những ông lão bảo thủ nhất trong thôn, trước giờ vẫn khăng khăng không thể để người ngoài ở lại cũng đều không dám mạnh miệng đuổi Laura đi nữa.

Thế nhưng, chuyện của Laura rất nhanh đã truyền đến tai bốn thôn trại khác của đám người Jacob, khiến bọn họ sinh ra cảm giác mất cân bằng.

Đây mới chính là điều khiến đám người Jacob có suy nghĩ muốn để Laura trong thôn bọn họ đi hiến tế.

Chuyện này, Edmond không thể nào đồng ý.

Bây giờ, ông ta không chỉ không muốn hiến tế Laura cho thần Vu, mà còn có một suy nghĩ khác là muốn Laura lấy con trai ông ta.

Nếu như thế, có Laura ở đây, tương lai con trai ông ta có thể thuận lợi tiếp nhận chức vị trại chủ thôn Hàn Sương của ông ta.

Không chỉ có thể, có Laura, thôn Hàn Sương bọn họ sẽ trở thành thôn trại giàu có và đông đúc nhất trong năm thôn trại.

Từ nay về sau, đám người Jacob sẽ bị giẫm nát dưới chân.

Thế nhưng, nhìn thấy Edmond đập bàn tức giận, đám Jacob cũng không nổi giận, dường như đã đoán trước được phản ứng của Edmond vậy.

Bốn người Jacob liếc nhau, sau đó, Jacob lại đứng dậy nói với Edmond: “Nếu ông đã nói Laura là món quà mà thần Vu ban tặng, vậy theo lý thì năm thôn trại chúng ta phải cùng được hưởng mới đúng chứ” “Cút mẹ nhà ông đi!”

Nghe vậy, hai mắt Edmond như phun lửa. Bỗng nhiên ông ta phản ứng được, mục đích của mấy người Jacob không phải muốn để ông ta đem Laura đi hiến tế.

Vừa rồi họ nói chỉ là thả dây dài câu cá lớn mà thôi.

Ý nghĩ thật sự của bốn người này là tranh đoạt Laura!

Nghe Edmond chửi tục, mấy người Jacob cũng không giận, nói tiếp: “Edmond, hiến tế cho thần Vu đại nhân chính là năm thôn trại chúng ta thay phiên nhau làm mỗi năm, không phải là mỗi thôn Hàn Sương các ông hiến tế.” “Nếu năm thôn trại chúng ta đều được thần Vu đại nhân phù hộ, vậy thì món quà mà ngài ấy tặng đương nhiên cũng là năm thôn trại cùng hưởng chứ.”

Jacob tiếp tục nói, ba người khác cũng gật đầu tán thành. “Jacob, mong ông giải thích một chút, tại sao Laura xuất hiện ở thôn Hàn Sương chúng tôi chứ không phải một nơi nào đó trong bốn thôn trại các ông?” Edmond hừ lạnh.

Nói xong, không đợi Jacob trả lời, Edmond đã tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên là vì Laura là món quà mà thần Vu đại nhân ban riêng cho thôn Hàn Sương chúng tôi. Nếu thực sự là ban cho năm thôn trại chúng ta thì sẽ không xuất hiện ở mỗi thôn Hàn Sương của tôi.”

Dứt lời, Edmond lại bổ sung thêm: “Thần Vu đại nhân ở trên, cảm ơn ngài đã phù hộ con dân của ngài!” Nghe vậy, sắc mặt đám người Jacob đều thay đổi.

Lời Edmond nói đúng là sự thật. Nếu quả thật thần Vu đại nhân muốn năm thôn trại bọn họ đều hưởng món quà này, thì sao không xuất hiện ở nơi công cộng mà lại cố tình chỉ xuất hiện ở thôn Hàn Sương?

Thế nhưng, không cần quan tâm nguyên nhân là gì, tóm lại, dựa vào cái gì mà thôn Hàn Sương có thể có Laura? Mà bọn họ lại không?

Nếu đã như thế, vậy thì một là thôn Hàn Sương không được có Laura, hai là phải chia ra để mọi người cùng hưởng. “Edmond, tôi và Laces, Angem, Hecko, bốn người chúng tôi đều đã thống nhất ý kiến. “Hoặc là ông giao Laura ra, năm thôn chúng ta cùng hưởng, mỗi thôn sẽ luôn phiên nhau có được cô ấy một năm!” “Hoặc là ông phải hiến tế cô ấy cho thần Vu đại nhân” “Tóm lại, thôn Hàn Sương các ông muốn độc chiếm có ấy là chuyện không thể nào. Nếu ông không đồng ý với điều kiện của chúng tôi, vậy đừng trách bốn thôn chúng tôi liên thủ tấn công thôn Hàn Sương của ông.” Jacob lại nói.

Nếu Edmond là người thông minh thì đương nhiên sẽ biết phải chọn thế nào.

Dù sao thì mỗi thôn lần lượt một năm, thôn Hàn Sương bọn họ sau năm năm còn có thể có Laura lần nữa.

Nhưng nếu lựa chọn tế thần Vu, vậy thì họ không có được Laura, thôn Hàn Sương cũng đừng mong có được.

Nghe xong những lời này, mặt Edmond biến sắc. Ông ta biết, những lời này không phải nói chơi.

Nếu ông ta thực sự muốn độc chiếm Laura, thì bốn người Jacob, Laces, Angem, Hecko có lẽ sẽ thực sự liên thủ với nhau đánh thôn Hàn Sương.

Trong lúc Edmond đang giãy giụa trong lòng và đám người Jacob càng cảm thấy Edmond sẽ lựa chọn “cùng nhau hưởng”, thì cửa lớn của phòng khách bọn họ đang nghị sự đột nhiên bị người đẩy ra. “Ai to gan như thế?”

Tình hình đột nhiên này khiến đám Edmond kinh ngạc. Sau đó nổi giận đùng đùng!

Phải biết rằng năm người bọn họ là trại chủ của năm thôn trại, trong lúc họ nghị sự, chưa được cho phép không ai dám bước vào phòng khách trong phòng.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người đến, mày Edmond nhíu lại, nhưng cũng không nói gì. Đám người Jacob đang định tức giận mắng cũng tạm nhịn lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Không vì gì khác, người đến chính là Laura!

Laura tóc đen mắt đen, không giống với bọn họ. “Laura, sao cô lại đến đây?" Edmond đứng dậy, trên mặt tươi cười, nói xong ông ta lại nghiêm mặt: “Còn nữa, về sau trong lúc chúng tôi đang nghị sự không thể tùy tiện xông vào."

Laura gật đầu: “Xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng!”

Nghe vậy, trên mặt Edmond lại xuất hiện ý cười, Laura còn rất nghe lời.

Đám người Jacob cũng hơi kích động, Laura nghe lời như thế, sau này đến thôn trại của họ một năm chắc cũng dễ sống chung, cũng dễ khống chế.

Thế nhưng ngay sau đó, lời Laura nói lại khiến Edmond sợ ngày người.

Laura khẽ nhíu mày nói: “Tôi phải đi rồi!” “Đi ư? Cô muốn đi đâu?” Edmond “Tôi phải đi rồi!” Laura lại nói. kinh ngạc.

Lần này, Edmond cuối cùng cũng phải ứng lại, “lần cuối cùng” mà Laura vừa nói là có ý gì. Cô muốn rời đi.

Đương nhiên đây sẽ là lần cuối cùng đến quấy rầy bọn họ.

Sau khi hiểu rõ, sắc mặt Edmond và đám người Jacob đều thay đổi.

Ai cũng không ngờ đến Laura lại muốn đi.

Vậy bọn họ đang tranh chấp còn có ý nghĩa gì nữa? "Laura, cô không thể đi được!” Jacob lập tức nói. Laura không để ý đến ông ta mà nhìn Edmond nói: “Trại chủ, cảm ơn các ông đã chăm sóc tôi trong thời gian này. Những tôi nghĩ, chắc tôi vẫn còn chuyện gì đó quan trọng phải làm. Vì thế, tôi muốn rời đi, ra thế giới bên ngoài, có lẽ tôi có thể tìm lại trí nhớ của mình, biết được tôi là ai, làm gì.

Thế nhưng, với lời cảm ơn của Laura, mày Edmond nhíu lại càng chặt. “Laura, là do chúng tôi đối xử với cô không tốt ư? Thế nên cô mới muốn rời đi?” Edmond nhanh chóng hỏi.

Laura lắc đầu: “Không phải, tôi rất cảm kích ơn cứu mạng của các ông, nên thời gian này tôi đã cố gắng hết sức giúp đỡ người trong thôn tại làm việc để bày tỏ lòng cảm kích” “Đồng thời, lễ tế năm nay tôi sẽ thay người của thôn Hàn Sương đi. Sau đó Laura lại nói tiếp. “Cô đi?”

Lần này, Edmond đã hoàn toàn kinh ngạc. Đám Jacob cũng kinh sợ. “Đúng thế, tôi sẽ thay các ông giải quyết chuyện phiền phức này, báo đáp ơn cứu mạng của mọi người!” Laura gật đầu nói.

Cái gì mà mỗi năm phải hiến tế một cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn cho thần Vu?

Tuy Laura mất trí nhớ nhưng năng lực phán đoán của cô vẫn có.

Trên thế giới này làm gì có thần.

Huống chi, cho dù có đi chăng nữa sao có thể cần phải hiến tế người sống.

Muốn người sống cũng thôi đi, quan trong lại còn phải là thiếu nữ chưa kết hôn!

Những điều kiện này cộng lại, Laura biết trong này hơn nửa là quỷ.

Hơn nữa, trong thời gian này, cô cảm giác trong cơ thể mình dường như có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chỉ là cô đã quên cách sử dụng.

Nhưng cô có thể nhảy cũng nhảy lên đến trần nhà, vỗ một chưởng cũng có thể đánh vỡ một khối đá lớn.

Cho dù cách trăm mét cô cũng có thể chạy trong vòng mười giây.

Laura muốn đi tìm hiểu xem rốt cuộc là thế nào.

Cô muốn giúp thôn Hàn Sương giải quyết chuyện phiền phức này, tránh cho nhiều cô gái vô tội gặp nạn! Trong thời gian ở thôn Hàn Sương, Laura đã biết, chỉ cần đưa các cô gái chưa kết hôn đi hiến tế thì họ không thể trở về.

Mọi người đều nói là được thần Vu mang đi. Nhưng Laura không tin.

Đợi sau khi cô giúp thôn Hàn Sương giải quyết thần Vu chó má gì đó, vạch trần âm mưu của đối phương, để những thôn trại này biết sau này không cần phải hiến tế gì nữa xong, cô sẽ rời đi. “Giải quyết phiền phức?”

Đám người Edmond chưa hiểu ý thực sự mà Laura nói, chỉ nghĩ là cô sẽ đi hiến tế, không cần người trong thôn đi nữa, như thế là giải quyết được phiền toái của thôn Hàn Sương. “Laura, chúng tôi đã chọn được người rồi, không cần cô đi nữa. Hơn nữa, cô không phải người thôn Hàn Sương, cũng không thể đi được.” Edmond lập tức nói. “Trại chủ, ý tôi đã quyết, tôi cũng biết cô gái hiến tế sẽ được đưa đến đâu, tôi sẽ tự mình đi qua đó!” Laura đáp.

Nói xong, Laura đi ra ngoài.

Thế nhưng, chưa đi được hai bước, cô dừng lại, không quay đầu nói: “Còn nữa, tôi là người, không phải món hàng, không cần đem ra giao dịch”

Nói xong, lần này Laura đi thẳng ra ngoài. “Laura, đứng lại!”

Lúc này, sắc mặt Edmond bỗng trần xuống, quát to. “Trại chủ, chắc ông cũng biết, không ai có thể ngăn được tôi.” Laura không dừng bước nói.

Sắc mặt Edmond thay đổi, cuối cùng cũng không gọi người ngăn Laura lại.

Đúng như cô nói, ông biết không ai ngăn nổi cô! Ngày thứ ba sau khi Laura rời khỏi thôn Hàn Sương.

Một đường hướng về phía tây, dựa vào cảm ứng lực tinh thần lưu lại trong đầu Hứa Tình Nhi, sau khi lăn lộn hơn nửa tháng, Lâm Bình mang theo hai người Lý Nhã và Bắc Hà xuất hiện ở biên giới Uzbekistan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK