Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 424: Uy hiếp

Lâm Bình nhìn Tiểu Niệm đang cuộn mình trong một góc, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng nói: "Tiểu Niệm, đừng sợ, anh là Lâm Bình, anh tới cứu em."

Nghe nói như thế, Hà Tiểu Niệm mới mau chóng mở to mắt, có chút khó có thể tin nhìn Lâm Bình.

Ước chừng vài giâysau, Hà Tiểu Niệm giống như là mới nhận ra Lâm Bình.

Giờ khắc này, Hà Tiểu Niệm giống như tìm được chỗ dựa, run rẩykêu một tiếng, sau đó lập tức nhào vào trong lồng ngực Lâm Bình, đem đầu tựa vào bả vai Lâm Bình, nước mắt không tự chủ trào ra nhiều hơn. "Anh Lâm Bình"

Tuy rằng cô và Lâm Bình mới chỉ tiếp xúc gần có hai ngày mà thôi nhưng không là một cô gái nhỏ chưa từng trải qua bất kì điều gì cũng có thể cảm nhận được Lâm Bình là người tốt. “Người xa lạ phá vỡ cuộc sống bình yên đương nhiên cũng sẽ để lại khắc sâu ấn tượng trong cô "Tiểu Niệm, là anh đã tới chậm, anh cam đoan, về sau sẽ không để cho em chịu một chút thương tổn nào nữa."

Lâm Bình đưa tay, sờ sờ đầu Tiểu Niệm, nhẹ giọng trấn an nói, để Tiểu Niệm tùy ý tựa vào bờ vai của hãn khóc, trút hếtủy khuất trong lòng.

Hai ngày kia ở Hà gia dưỡng thương, Lâm Bình nhìn thấy Tiểu Niệm, liền giống như nhìn thấy Lâm Nhã lúc trước, coi Tiểu Niệm như làem gái.

Lúc này, nhìn Tiểu Niệm bị dọa thành như vậy, trái tim

Lâm Bình không khỏi níu chặt

Nửa phút sau, Hà Tiểu Niệm rốt cục ngừngtiếng khóc, đầu rời khỏi bờ vai của Lâm Bình. "Anh Lâm Bình, thực xin lỗi, em làm bẩn quần áo của anh rồi "

Hà Tiểu Niệm có chút nghẹn ngào nói. "Không cần để tâm." Lâm Bình cười cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt của Hà Tiểu Niệm. "Đúng rồi, anh Lâm Bình, ba em còn có anh em. ......

Hà Tiểu Niệm bỗng nhiên nói, trên mặt lộ ra một sự nóng ruột. "Đừng có gấp, bọn họ không bị sao cả."

Lâm Bình lại nói. "Anh đưa em trở về tìm bọn họ."

Dứt lời, Lâm Bình để Tiểu Niệmbước xuống xe Land Rover Range, sau đó tiến đến chiếc xe bên cạnh Nguyễn Xuyên mở ra, đặt Tiểu Niệm ngồi ở ghế lái phụ, còn Nguyễn Xuyên cùng với Dư Long Phi ngồi ở ghế đẳng sau.

Lâm Bình tự mình lái xe.

Bên trong Ba Thành, Hà gia. "Các người nói, cái tên trẻ tuổi kia, có thể đem Tiểu Niệm đưa về không?"

Lúc này bên trong Hà gia, hàng xóm vẫn còn tụ tập.

Trước khi Lâm Bình đi, rời khỏi sự quan tâm của cha con Hà An Phúc, hắn đã nói rất nhanh sẽ mang theo Hà Tiểu Niệm trở về.

Lúc này, có người nói nhỏ. "Hy vọng có thể đi

Có người thở dài.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng, cho dù có người đáp ứng, cũng là không nên quá tin tưởng. Dư gia ở Ba Thành, hoàn toàn xứng đáng là đại tộc đứng đầu, địa vị lao không thể lay động, xây dựng ảnh hưởng đã lâu.Bằng không, làm sao dám như thế hoành hành ngang ngược. "Các người nhỏ giọng chút, đừng làm cho lão Hà nghe thấy được, chặt đứt hy vọng của ông ấy" Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Mà lúc này.

Hà Tuấn Lương đang ngồi ở bên giường, làm bạn với Hà An Phúc.

Ngay cả vết thương trên người cũng không có ý định đến bệnh viện chữa trị, cùng Hà An Phúc chờ đợi, hy vọng Lâm Bình thật sự có thể đưa Tiểu Niệm về. "Ba, nếu Lâm Bình thật sự có thể đem em gái trở về, chúng ta lập tức rời khỏi đây, rời khỏi Ba Thành đi."

Hà Tuấn Lương cắn răng nói. "Ừ"

Hà An Phúc trên mặt lộ vẻ thống khổ, cắn răng nói.

Mà nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận kinh hô cùng tiếng ồn ào. "Làm sao vậy?"

Hà Tuấn Lương cả kinh.

Hắn lo lắng không phải là Dư Long Phi quay lại đó chứ? Mà Hà Tuấn Lương vừa dứt lời, lập tức có người nói: "Dư Long Phi đã quay lại."

Nghe vậy, hai người Hà Tuấn Lương cùng Hà An Phúc, đồng thời biến sắc, trong lòng trầm xuống.

Xong rồi.

Lâm Bình không có đem Hà Tiểu Niệm về, ngược lại lại trêu chọc đếnDư Long Phi quay lại?

Vậy em gái đâu?

Còn có Lâm Bình đâu? Sẽ không đã xảy ra chuyện chứ?

Ngay tại thời điểm hai người Hà An Phúc và Hà Tuấn Lương đều lo lắng trong lòng, từng đợt tiếng kinh hô lại truyền đến. "Tiểu Niệm cũng đã trở lại." "Lâm Bình đã đem Dư Long Phi mang về đây, không đúng, là kéo trở lại."

Lại một trận hò hét nữa truyền đến.

Hai người Hà An Phúc cùng Hà Tuấn Lương vừa mừng vừa sợ.

Mà lúc này, Lâm Bình dĩ nhiên là sắp xếp mọi người mở ra đường đi, đem Hà Tiểu Niệm dẫn theo đi đến. "Ba, anh, hai người không sao chứ?"

Hà Tiểu Niệm nhìn Hà An Phúc cùng Hà Tuấn Lương một lúc sau đó ngay lập tức bổ nhào về phía họ. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cо*м để ủng hộ team nha !!!

Nhất là nhìn đến tình cảnh Hà Tuấn Lương trên mặt bầm dập đến thảm thương, Hà Tiểu Niệm không kìm được nước mắt, lại lần nữa ào ào rơi xuống. "Tiểu Niệm, em không sao chứ?" em

Hà Tuấn Lương làm sao lo lắng đau đớn trên người mình, chạy nhanh đến giữ chặt Hà Tiểu Niệm, nhìn một chút, vội vàng hỏi. "Em không sao, ít nhiều cũng có anh Lâm Bình."

Hà Tiểu Niệm rất nhanh nói.

Xác định Hà Tiểu Niệm không có chuyện gì, hai người Hà An Phúc cùng Hà Tuấn Lương,mới là nhanh chóng nhìn về phía Lâm Bình.

Nhưng mà hai người còn chưa kịp hỏi Lâm Bình có bị sao hay không, Nguyễn Xuyên đã kéo Dư Long Phi như thể kéo chó chết, đi tới.

Sau đó một tay lấy Dư Long Phi ném đến trước mặt cả nhà Hà An Phúc.

Thấy vậy một màn, Hà Tiểu Niệm cảm thấy khá hơn đôi chút, trước đó cô đã nhìn thấy Dư Long Phi thê thảm đến mức độ nào .

Nhưng hai cha con Hà An Phúc cùng Hà Tuấn Lương thì bị hoảng sợ. “Giải thích cho bọn họ đi

Lâm Bình thản nhiên nói.

Anh sở dĩ mang theo Dư Long Phi về đây, chính là muốn làm cho Dư Long Phi phải giải thích với cả nhà của Hà An Phúc, đem cho Hà gia một sự công bằng.

Lúc sau mới đối với Dư Long Phi tiến hành xử trí,

Chỉ là nghe được những lời này của Lâm Bình, Dư Long Phi không chỉ không có giải thích, ngược lại còn ngẩng đầu, oán độc nhìn nhìn cả nhà Hà An Phúc.

Rồi sau đó, lại là quay đầu, nhìn về phía Lâm Bình. Trên mặt lộ ra một vẻ dữ tợn tươi cười. "Mày cho là mày bắt tao, có thể làm cho tao giải thích với bọn chúng?" "Tao nói cho mày biết,nơi này chính là Ba Thành, mày dám bắt, cấu,cào tao, người của Dư gia, rất nhanh có thể sẽ tới." "Đến lúc đó, tạo muốn mày so với tao còn thê thảm hơn gấp trăm lần ngàn lần." "Cho dù mày có chạy, không đúng, nếu mày dám chạy, tạo sẽ khiến cho bọn người Hà gia, chết không có chỗ chốn"

Dư Long Phi dữ tợn nói.

Lời vừa nói ra, ba người nhà Hà An Phúc, cả người lên. run

Hàng xóm xung quanh, cũng đầy hoảng sợ. Bọn họ lớn lên ở Ba Thành, không ai có thể hoài nghi những lời của Dư Long Phi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK