Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lâm Bình?"

Trịnh Khanh Kiều và hai cô gái kêu lên.

Họ cảm thấy hơi khó tin.

Lâm Bình nhìn thấy ba cô gái trong đó có Trịnh Khanh Kiều, Trần Tĩnh cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Lâm Bình gật đầu với ba người, coi như là đáp lại, đợi lát sau rồi nói tiếp.

Sau đó, anh bế Tô Phi Tuyết tiếp tục cất bước về phía trước. "Anh ta chính là Lâm Bình sao?" "Trông cũng chẳng có gì hơn người cả."

Một số người nhìn thấy Lâm Bình xong cảm thấy hơi thất vọng. Ngược lại là đám người Tô Hùng Cường nhìn thấy Lâm Bình đến đều lập tức kích động lên.

Bọn họ không biết Lâm Bình có năng lực đến đâu, nhưng nếu Lâm Bình đã dám đến đây thì tuyệt đối năm chắc phần thắng. "Mày trẻ tuổi hơn tao nghĩ nhiều, hy vọng rằng mày sẽ không làm tao thất vọng"

Trần Tấn Long đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía Lâm Bình, hai mắt lóe lên ánh sáng.

Lý Dương Sinh nói không sai, sở dĩ ông ta bắt Tô Uyên, để Lâm Bình đến đỉnh núi Ngũ Hành cứu người, báo thù cho con nuôi của ông ta chỉ là một trong những lý do của ông ta mà thôi. Mục đích chủ yếu của ông ta là đánh cả đám người sống trong giới thượng lưu ở Tây Ninh một trận, bày ra phong thái tông sư, để từ nay về sau những nhân vật lớn ở Tây Ninh đều phải cúi đầu với ông ta, để người ở Tây Ninh coi ông ta là kẻ mạnh nhất.

Do đó, ông ta mượn thể lực của Thiên Môn, biến cả Hà Nam trở thành sân sau của ông ta, sau đó bắt đầu từ từ bành trưởng thế lực ra khắp Sơn Trà.

Rồi từ đó tiến tới thâu tóm thế giới ngầm trên cả đất nước này, để Thiên Môn trở thành con rồng đứng đầu thế giới ngầm ở đây.

Mà ở Hà Nam không có tông sư có thể tranh đấu với ông ta, đây chính là lý do quan trọng nhất khiến Trần Tấn

Long lựa chọn Hà Nam làm nơi đầu tiên tiến quân vào đất nước này. "Ông sẽ không thất vọng đâu, nhưng ông sẽ tuyệt vọng!"

Lâm Bình bình tĩnh nói. "Ha ha, được, vậy hãy để tạo nhìn xem mày có năng lực đó hay không, tao phải nhìn cho rõ xem, có phải mày là tông sư hóa cảnh như lời thằng con nuôi không nên thân của tao nói hay không"

Trần Tấn Long cười ha ha nói.

Sau đó, ông ta vung tay lên một cái.

Một luồng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông giống như một bàn tay lớn nằm lấy Tô Uyên ở bên cạnh ông ta, rồi vứt Tô Uyên ra ngoài.

Ngay tức khắc, gương mặt tuyệt đẹp của Tô Uyên trở nên trắng bệch vì sợ hãi.

Cô nhằm hai mắt lại theo bản năng, không dám nhìn xuống dưới, cũng không dám tưởng tượng tình trạng thế thảm của mình sau khi bị rơi xuống.

Nhưng Tô Uyên vẫn cắn chặt môi, không kêu thành tiếng.

Lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Tô Phi Tuyết.

Nếu cô chết rồi thì Tô Phi Tuyết phải sống sao? Con gái của cô không còn mẹ nữa thì phải sống sao? Còn cả Lâm Bình nữa, anh chính là người năm năm trước sao? Anh chính là cha ruột của Tô Phi Tuyết sao?

Nhưng, cũng chỉ có tiếng gió rít gào bên tai và cảm giác rơi xuống không trung trả lời cô. Trần Tấn Long đứng yên trên đỉnh núi, cách bọn họ vài chục mét, ông ta đứng trên độ cao mấy chục mét so với mặt nước biển ném Tô Uyên xuống, Tô Uyên chết là cái chắc.

Ba cô gái trong đó có Trịnh Khanh Kiều sợ hãi kêu lên.

Mà Tô Thái Trọng, Tô Hùng Cường, người nhà họ Tô thì vừa sợ vừa giận. Nhìn thấy một màn này, Trình Thục Nữ trợn mắt, suýt chút nữa ngất đi. "Tra Tấn Long ông làm cái gì vậy?"

Cho dù là đám người Lý Dương Sinh và Chung Nhân Linh cũng trợn trừng hai mắt, bày ra vẻ mặt phẫn nộ.

Tô Uyên chính là "Thuốc tốt kéo dài tính mạng" cho con trai bọn họ đó, Trần Tấn Long đã đồng ý tuyệt đối sẽ không làm Tô Uyên bị thương rồi kia mà.

Trần Tấn Long nhìn phản ứng của tất cả mọi người, nét mặt không buồn không vui, ông ta nhìn về phía Lâm Bình.

Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà anh cũng không cứu được thì ông ta cũng không cần đánh trận chiến này nữa. "Trần Tấn Long, ông đang muốn tìm đường chết đúng không?

Sát ý trong mắt Lâm Bình tăng vọt, sau đó bước ra một bước, tức khắc mặt đất dưới chân Lâm Bình đột ngột chìm xuống ba phân, tất cả mọi thứ trong phạm vi một mét nứt ra theo hình tơ nhện.

Mà cơ thể Lâm Bình thì đột nhiên bắn ra như một mũi tên rời cung.

Lúc đó, tất cả những người có tiền có quyền có thể ở Tây Ninh đang có mặt đều hít một hơi khí lạnh, bày ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Chỉ thấy Lâm Bình bay lên trời như trong phim ảnh, gần như chỉ trong chớp mắt anh đã bay qua khoảng cách mấy chục mét, đón lấy Tô Uyên giữa không trung.

Tay trái bế Tô Phi Tuyết, tay phải ôm vòng eo thon thả của Tô Uyên, sau đó đạp hai bước liên tiếp trên không trung, quay lại nơi anh vừa mới đứng yên. "Mẹ ơi." Ủng hộ team chún*g mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Sau khi đáp xuống đất, Tô Phi Tuyết lập tức nhào vào trong lòng Tô Uyên.

Hiển nhiên, Tô Phi Tuyết tuổi còn nhỏ không ý thức được rằng hành động vừa rồi của cha mình đã tạo ra hiệu quả chấn động lòng người như thế nào.

Nghe thấy tiếng gọi của Tô Phi Tuyết, Tô Uyên không thể tin nổi mở hai mắt ra, cô vốn cho là mình chết chắc rồi, nhưng bây giờ..

Lúc này Tô Uyên mới ý thức được bản thân mình không chỉ không rơi xuống đất chết mà còn đang đứng trên mặt đất một cách yên ổn.

Cảm giác sợ hãi khi rơi xuống không trung, bị cái chết ăn mòn vừa rồi làm đầu óc Tô Uyên đờ ra, thậm chí cô còn không nhận thức được rằng có người cứu cô.

Lúc này, Tô Uyên mở hai mắt ra mới phát hiện Tô Phi Tuyết đã nhào vào trong lòng mình, còn Lâm Bình thì đứng bên cạnh cô. "Phi Tuyết"

Tô Uyên thất thanh kêu lên, giọng nói có phần nghẹn ngào, cô hoàn toàn không kịp nghĩ đến cái gì nữa, vội vàng ôm Tô Phi Tuyết vào lòng, ôm Tô Phi Tuyết thật chặt. Cô có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, cũng cảm thấy may mắn giống như đã mất Tô Phi Tuyết rồi đột nhiên lại có được vậy.

Còn về sự xuất hiện của Lâm Bình, rồi anh cứu cô như thế nào, tất cả những cảm xúc và thắc mắc khác cô hoàn toàn quên sạch rồi.

Mãi đến khi ôm Tô Phi Tuyết thật chặt, Tô Uyên mới cảm thấy có cảm giác chân thực, nhưng dù vậy sắc mặt Tô Uyên vẫn tái nhợt như trước vì sợ hãi một trận.

Còn có cả tủi thân nữa, một làn nước mỏng cũng bắt đầu dâng lên trong mắt cô. Cô vừa đau lòng vừa tự trách. "Lăng không phi độ, đạp không khí mà đi, quả nhiên mày là tông sư hóa cảnh"

Trần Tấn Long đứng trên đỉnh núi nhìn Lâm Bình rồi cười hạ hạ nói.

Tông sư trẻ tuổi như vậy, cho dù có thiên phú xuất chúng thì sao?

Sao có thể so với nội lực dồi dào ông ta đã tích tụ trong thời gian mười năm, đây mới là nguyên nhân dẫn đến hiệu quả biến đổi về chất khi bước vào cảnh giới tông sư hóa cảnh trong buổi sáng đó.

Ông ta đánh một trận với tông sư hóa cảnh lâu năm Viên Thiên Bảo, kết quả ông ta chiến thắng đã chứng minh nền tảng vững chắc được bồi đắp suốt mười năm của ông ta, vừa bước vào cánh cửa tông sư đã trở thành kẻ mạnh trong các tông sư

Hôm nay, ông ta lấy danh nghĩa báo thù cho con nuôi, chém một tông sư hóa cảnh, để mọi người ai cũng biết đến cái tên Trần Tấn Long này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK