Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239: Không thể tha thứ!

Làm sao đây?

Phải làm sao bây giờ?

Tô Bảo Ngọc hoảng loạn.

Tô Bảo Ngọc nhanh chóng ầm thầm rời đi.

Cô ta đến tìm Chu Kim Thanh. “Mẹ, kế hoạch của con thất bại rồi, phải làm sao?” Tô Bảo Ngọc nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc với Chu Kim Thanh.

Nghe xong Chu Kim Thanh giật mình.

Bà ta không ngờ con gái mình lại hành động nhanh đến vậy. "Sao con không thương lượng trước với mẹ?”

Chu Kim Thanh nhìn nét mặt hoảng sợ của con gái, bà ta cũng hơi hoang mang. Chuyện này nếu thành công còn dễ xoay sở, nhưng sự việc bại lộ, Lâm Bình sao có thể cho qua dễ dàng!

Dù Lâm Bình không truy cứu, ông cụ nhà họ Tô cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tô Bảo Ngọc. “Mẹ à, giờ mẹ có trách con cũng vậy thôi, con nên làm thế nào đây?”

Tô Bảo Ngọc giậm chân, sắc mặt trắng bệch. “Bây giờ con mau đi đi, rời khỏi nhà họ Tô, nếu như mẹ không liên lạc với con, con đừng quay về.

Chu Kim Thanh lập tức nói. "Hả?” Sắc mặt Tô Bảo Ngọc tái mét. "Hả cái gì mà hả, nếu con không ở đây, dù Lâm Bình tức giận, ít ra con cũng sẽ không gặp tai ương, may mà không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nói không chừng sau này Lâm Bình sẽ không tính toán nữa. “Tóm lại, con đi lánh một thời gian đi.

Chu Kim Thanh vội nói.

Sắc mặt Tô Bảo Ngọc lại thay đổi, nhưng sau cùng cô ta đành gật đầu: “Vâng.”

Nói xong, Tô Bảo Ngọc về phòng thu dọn đồ đạc. “Giờ này con còn thu dọn cái gì nữa? Cần gì cứ việc mua ở ngoài, mau đi đi.” Chu Kim Thanh không vui mà nói.

Nghe vậy Tô Bảo Ngọc cũng hoảng loạn gật đầu. Sau đó cô ta lập tức rời khỏi nhà họ Tô. Chu Kim Thanh cũng nhanh chóng gọi điện bảo cho

Tô Minh Thành...

Một phút sau, Lâm Bình thu tay về.

Tô Uyên nằm trên số pha, cảm giác nóng rực trong cơ thể, cùng với sự kích động kia, đều từ từ tan biến.

Thể lực của cô bắt đầu được hồi phục. Chỉ có điều, đôi má tinh xảo hoàn mỹ vẫn ửng đỏ mê người.

Cảm nhận được lòng bàn tay của Lâm Bình đã rời khỏi bụng của mình, hàng mi của Tô Uyên khẽ run, sau đó cô mở mắt ra.

Ánh mắt đã không còn mơ màng nữa.

Tô Uyên không nhìn Lâm Bình, mà ngồi dậy, ôm hai đầu gối, vùi đầu vào đầu gối. “Uyên, anh sẽ làm rõ sự việc.

Lâm Bình trầm giọng.

Lần này Lâm Bình gọi tên cô, nhưng Tô Uyên phá lệ không lạnh lùng nhìn anh.

Dù vậy cô vẫn không lên tiếng.

Một lúc sau.

Tô Uyên mới ngẩng đầu nhìn Lâm Bình, khẽ nói: “Cảm

Nói xong, sắc mặt của cô phức tạp đến cực độ. Thì ra, cảm giác bị bỏ thuốc là như thế này sao?

Trước đó nếu không nhờ Lâm Bình giúp đỡ kịp thời, cô thật sự cảm thấy ý thức của mình sắp biến mất.

Chỉ còn lại sự kích động sinh lý mà thôi.

Năm năm trước, Lâm Bình cũng vậy sao?

Tại sảnh lớn của nhà họ Tô. “Anh Bình, tôi sẽ làm rõ chuyện này.

Tô Thái Trọng nhìn Lâm Bình ngồi đó với nét mặt lạnh lùng, nói bằng giọng nghiêm túc. “Anh Bình, cũng tại tôi không biết cách dạy dỗ, đến khi tôi biết chuyện thì Bảo Ngọc đã chạy rồi, tôi đã cử người đi tìm nó, đợi khi tìm được nó, tôi sẽ lập tức dẫn nó đến chuộc lỗi

Tô Minh Thành cũng trầm giọng.

Chu Kim Thanh ngồi một bên giữ im lặng, có hơi sợ hãi. Còn Tô Hùng Cường thì nhìn Tô Minh Thành và Chu Kim Thanh với sắc mặt khó coi.

Tô Uyên ngồi cạnh Tô Hùng Cường, cắn môi không nói gì.

Nghe xong Lâm Bình híp mắt lại, dò xét Tô Minh Thành, lạnh lùng nói: “Lúc Tô Bảo Ngọc bỏ trốn, ông thật sự không biết sao?”

Nghe vậy, trong lòng Tô Minh Thành chợt run rẩy.

Nhưng dù sao Tô Minh Thành cũng là người quản lý tập đoàn Tô Cường, dĩ nhiên dày dặn kinh nghiệm, bề ngoài không có nhiều thay đổi. “Anh Bình, nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ đánh gãy hai chân của nó, làm sao còn để nó trốn chứ?” “Thật khiến gia đình mất mặt!”

Nói xong, Tô Minh Thành cũng tỏ ra tức giận.

Ông ta lại trừng Chu Kim Thanh, nghiêm giọng: “Cũng tại bà chiều hư con gái, nếu không tìm Tô Bảo Ngọc về đây, tôi với bà chưa xong đâu.”

Lâm Bình khẽ gõ hai ngón tay trên tay vịn của ghế. “Yên tâm, tôi đã bảo người đưa cô ta về rồi.

Giọng Lâm Bình lạnh nhạt. “Cái gì?

Chu Kim Thanh và Tô Minh Thành thầm giật mình. Họ bỗng nhớ ra, Lâm Bình có nhiều cấp dưới bí ẩn. Nếu Lâm Bình đã nói như thế, chắc chắn không phải nói đùa.

Sắc mặt của Chu Kim Thanh phút chốc trắng bệch. Lâm Bình vừa nói xong, bên ngoài sảnh lớn đã truyền tới những tiếng bước chân.

Mọi người cùng nhìn về hướng đó.

Chỉ thấy Tô Bảo Ngọc xuất hiện trước mặt mình. Sau lưng Tô Bảo Ngọc có một người đàn ông cường tráng mặc đồ đen.

Mặt anh ta không cảm xúc.

Toàn thân Tô Bảo Ngọc run rẩy, sợ người đàn ông mặc đồ đen sau lưng, càng sợ họng súng đen ngòm mà người mặc đồ đen chĩa vào cô ta trước đó.

Cô ta căn bản không dám dừng bước. “Cha, mẹ.. "

Sau khi đến sảnh lớn, Tô Bảo Ngọc càng run rẩy dữ dội hơn.

Cô ta nhìn Tô Minh Thành và Chu Kim Thanh bằng ảnh mắt cầu cứu.

Chu Kim Thanh cũng nhìn Tô Bảo Ngọc với vẻ mặt lo lắng, nhưng không dám làm gì.

Còn sắc mặt của Tô Minh Thành thì có chút khó coi. Lúc Tô Bảo Ngọc bỏ trốn khỏi nhà họ Tô, Chu Kim Thanh có gọi điện cho ông ta nên ông ta cũng biết chuyện. tamlinh247.org trang web *cập nhật nhanh nhất

Thậm chí Tô Minh Thành còn cử người đi theo.

Nhưng ông ta lại quên rằng Lâm Bình có thuộc hạ, mới đó mà Tô Bảo Ngọc đã bị đưa về. “Mày quỳ xuống cho tao!”

Tô Minh Thành lập tức đứng dậy, bước tới trước mặt Tô Bảo Ngọc, giảng một cái tát vào mặt cô ta.

Cái tát này, Tô Minh Thành hoàn toàn không nương tay. “Bốp” một tiếng, vang rõ trong sảnh lớn.

Gương mặt trắng ngần của Tô Bảo Ngọc phút chốc hiện ra dấu ngón tay cực kỳ rõ ràng. Tô Bảo Ngọc bị Tô Minh Thành tát đến ngày người.

Nước mắt của cô ta phút chốc chảy xuống. “Cha, cha không bảo vệ con thì thôi đi, cha còn đánh con nữa...

Tô Bảo Ngọc vừa khóc vừa nói,

Người ta bảo, con gái là tình nhân kiếp trước của cha, là áo bông nhỏ của cha. Cô ta sống đến tuổi này, dù có phạm lỗi lầm nghiêm trọng đi nữa, Tô Minh Thành cũng chưa từng đánh cô ta. Cùng lắm chỉ răn dạy thôi.

Nhưng hôm nay, Tô Minh Thành lại tát cô ta.

Tô Bảo Ngọc nghiến răng, nhìn chằm chằm Tô Minh

Thành.

Thấy Tô Bảo Ngọc không những không quỳ xuống, trái lại còn có thái độ như vậy, Tô Minh Thành suýt tức cô ta đến chết. “Đồ ngu ngốc.

Ngu ngốc đến cực độ

Tô Minh Thành thật sự muốn mắng tục.

Bình thường Tô Bảo Ngọc trông rất thông minh, vậy mà thời khắc quan trọng, sao lại thành kẻ khờ.

Ngay cả việc ông ta đang bảo vệ cô ta mà cô ta cũng không biết.

Tô Minh Thành lại tất thêm một cái vào mặt của Tô Bảo Ngọc. “Quỳ xuống cho ông

Khoảnh khắc này, lời lẽ của Tô Minh Thành cũng trở nên thô tục.

Ông ta đã tức giận đến cực điểm.

Nhưng đồng thời ông ta cũng nhanh chóng ra hiệu bằng ánh mắt với Tô Bảo Ngọc.

Lần này, cuối cùng Tô Bảo Ngọc đã nhận ra. Cô ta lập tức nghiến răng quỳ xuống.

Nhưng lúc này giọng nói của Lâm Bình đột nhiên truyền tới: “Không cần đâu!”

Nghe vậy Tô Minh Thành vui mừng ra mặt, nhưng ông ta đã nhanh chóng giấu đi, lập tức quay người nhìn Lâm Bình, nói bằng giọng vô cùng đau đớn: “Anh Bình, con gái phạm lỗi nghiêm trọng như vậy, nhất định không thể dễ dàng cho qua."

Lâm Bình lạnh lùng nhếch môi. “Tôi đầu nói, sẽ buông tha cô ta?”

Lâm Bình lạnh lùng hỏi. “Anh Bình muốn." Mặt Tô Minh Thành hơi biến sắc. “Tôi muốn cô ta chết"

Ánh mắt Lâm Bình giống như lưỡi dao.

Giọng điệu tràn đầy coi thường sinh mạng.

Dám tính kế anh, là tội lớn.

Dám bỏ thuốc anh bằng thủ đoạn mà anh ghét nhất là tội lớn nhất.

Suýt khiến Tô Uyên hiểu lầm anh, tôi chồng thêm tội. Tội của Tô Bảo Ngọc, không thể buông tha, chỉ có cái chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK