Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Colton Spielberg bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài

Hơn nữa, nhìn nó dường như bị thương rất nặng.

Sắc mặt hai vị Thần Cảnh khác của Hoa Kỳ cũng đồng loạt thay đổi.

Cho dù biết đánh không lại Lâm Bình, hai người họ cũng ngay lập tức liền muốn ra tay.

Ít nhất, sự an toàn của Colton Spielberg phải được đảm bảo tuyệt đối!

Nhưng.

Đúng lúc hai người họ muốn ra tay.

Colton Spielberg đã đứng dậy, máu trong miệng lại trào ra.

“ Oliver, Berg, chúng ta đi!”

Colton Spielberg trầm giọng nói.

Khi Lâm Thanh Sơnbị bao vây trước đây, Lâm Thanh Sơn chủ yếu là muốn tấn công bốn người của Diêu Vũ Lan, mà không dùng hết sức ra tay với họ.

Nhưng vừa rồi, Lâm Thanh Sơn ra một quyền, liền khiến cho lục phủ ngũ tạng của anhchịu tổn thương ở một mức nhất định.

Điều này khiến cho Colton Spielberg nhận thức được đúng đắn thực lực của Lâm Thanh Sơn.

Chỉ một quyền này, Colton Spielberg liền hiểu ra được.

Hôm nay, nếu như bốn người Diêu Vũ Lan không ra tay, thì bọn họ không còn hy vọng có thể giết Lâm Thanh Sơn nữa.

Thật muốn đánh tiếp.

Nhưng lại có thêm Hà Nguy Nhiên ở đây.

Làm không tốt, bọn họ còn bị giữ một người ở lại.

Cho dù là kiêng dè quan hệ giữa hai nước, tránh việc bởi vì mấy vị Thần Cảnh rơi xuống mà trực tiếp dẫn tới chiến tranh, do đó , Lâm Thanh Sơn sẽ không giết bọn họ.

Nhưng, khiến cho một hai người trong đó bị trọng thương, thì về cơ bản, khả năng là 100%.

Hai vị Thần Cảnh khác của Hoa Kỳ, Oliver và Berg, thấy Colton Spielberg nói như vậy, vừa cảnh giác với Lâm Thanh Sơn, vừa bay về phía Colton Spielberg.

“ Ngài Spielberg, ngài có sao không?” Oliver hỏi.

Mặc dù ông là thần cảnh, nhưng nói về tuổi tác và vai vế, ông ta đều giữ sự kính trọng đối với Colton Spielberg.

“ Vẫn ổn!” Colton Spirlberg lau vết máu ở khóe miệng.

“Người xưa có câu, quân tử mười năm báo thù cũng chưa muộn!”

“ Chúng ta rút lui trước!”

Theo sau, Colton Soielberg lại nó lần nữa.

Hai người Oliver và Berg, đều nhìn Lâm Bình với vẻ mặt nặng nề, gật đầu.

Trong lòng cảm thấy chán nản thất vọng!

Hoa Kỳ bọn họ, là bá chủ thế giới.

Bọn họ là Thần Cảnh, là những người đấu tranh với nó!

Vậy mà,

Hôm nay,

Ba vị Thần Cảnh, dắt tay nhau đến.

Vốn là để giải cứu Kenan Smith ra khỏi núi

Kết quả, lại không được như vậy.

Kenan Smith bị mất mạng ngay trước mắt họ.

Colton Spielberg cũng bị Lâm Thiên Thanh đánh trọng thương

Vậy mà,

Họ lại không thể trả đũa ngay tại chỗ.

Có chút kiêng dè!

Hoặc là nói, là họ không dám1

Sữ dũng mãnh của Lâm Thiên Thanh vượt qua những gì mà họ dự liệu trước.

Việt Nam!

Trước đây quá xem thường rồi!

Sau này...

Không đúng, nên nói là bây giờ, đã trở thành tai họa.

Colton Spielberg từ xa nhìn về phía Lâm Thiên Thanh: “ Lâm Thiên Thanh, chúng ta sau này sẽ có dịp gặp lại.”

Trong lời nói có ý vị sâu xa.

Nói xong.

Colton Spielberg, Oliver và Berg đem thi thể không đầu của Kenan Smith chạy trốn về phương Tây.

Đối với việc rời đi của ba vị Thần Cảnh Hoa Kỳ Colton Spielberg.

Lâm Bình không hề có bất cứ hành động gì ngăn cản.

Giết chết Kenan Smith đã đủ rồi!

Thần Cảnh địa cậu, quả thực không thích hợp đẻ rơi xuống quá nhiều.

Ít nhất,

Không nên rơi quá nhiều vào tay những người mạnh.

Tất nhiên, mặc dù Lâm Bình luôn suy nghĩ cho đại cục, nhưng cũng có những phẫn nộ của người bình thường.

Cũng giống như Kenan Smith!

Nếu như anh không ra tay với Hứa Tinh và Chu Thanh, thì Lâm Bình cũng sẽ không thực sự muốn Kenan Smith chết.

Có lẻ, họ sẽ lấy chuyện của Kenan Smith, liên kết người ở các nơi, đánh dẹp Hoa Kỳ.

Do đó, Hoa Kỳ cần phải có nhiều tài nguyên tu luyện.

Chỉ có điều, dù rõ ràng biết không giết Kenan Smith sẽ có giá trị hơn nhiều so với việc giết ông ta, nhưng Lâm Bình vẫn lựa chọn như vậy.

Đổi thành người khác, có thể sẽ không làm như vậy.

Dù sao thì, Hứa Tinh và Chu Thanh không chết.

Nhưng Lâm Bình thì khác.

Nếu như, anh chọn không giết Kenan Smith.

Thế thì anh sẽ không còn là Lâm Bình nữa.

......

Sau khi Colton Spielberg, Oliver và Berg rời đi, Lâm Bình quay người lại, nhìn Diêu Vũ Lan.

“Lâm Thiên Thanh, anh muốn thế nào, mới chịu trả lại “Ngân Vũ”?”

Lúc này.

Tiêu Sơn lại hỏi.

Ngân Vũ là vũ khí của anh, nó được rèn từ bạc Thiên Tinh, mặc dù không phải là bảo vật vô giá , nhưng nó chắc chắn là một trong những vũ khí quý hiếm trên thế giới. 

Có thể chống chọi được uy lực của chân nguyên không gì bá đạo bằng.

Cực kì sắc bén!

Có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể của Thần Cảnh!

Cho dù đạt được Chân Thần, cũng vẫn có thể sử dụng.

Hơn nữa, nếu hắn đạt đột phá thành thần thật, ngân vũ trong tay anh có thể uy lực bùng nổ ra, trái lại càng mạnh hơn.

Vì vậy.

Tiêu Sơn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngân vũ.

“ Muốn có được ngân vũ, trước tiên cần cô trả lời cho tôi một câu hỏi.”

“ Chu Thanh đang ở đâu?”

Lâm Bình tay cầm ngân vũ, nhìn chằm chằm vào Diêu Vũ Lan.

Nghe thấy Lâm Bình hỏi.

Ánh mắt Hà Nguy Nhiên cũng tập trung lên người Diêu Vũ Lan.

Người phụ nữ này vậy mà lại có quan hệ với nha đầu Chu Thanh kia.

Đã như vậy thì.

Những người khác, có thể đi rồi.

Người phụ nữ tay cầm kiếm dài tuyệt đối không buông ra.

Ít nhất thì từ trong miệng cô ta phải biết được tăm tích của Chu Thanh mới được.

Nghe thấy vậy.

Lập tức.

Diêu Vũ Lan cảm thấy có chút không tự nhiên đứng dậy.

Không phải bời vì Lâm Thiên Thanh.

Mà là bởi vì lão già đáng ghét đứng bên cạnh Lâm Thiên Thanh!

Ánh mắt của ông ta... Mặc dù không phải là kẻ xấu xa nào đó đang nhìn cô, mà trong ánh mắt có chứa ham muốn chiếm hữu.

Nhưng lại khiến cho Diêu Vũ Lan cảm thấy không tự nhiên.

Giống như, bản thân là con mồi đang bị đám thợ săn nhắm vào.

Mà nghe thấy câu hỏi của Lâm Bình.

Tiêu Sơn hơi sững sờ.

Ngân vũ của mình với Chu Thanh thì có liên quan gì với nhau cơ chứ?

Vả lại.

Chu Thanh không phải là một trong Tứ đại thần thú sao?

Đó là thần thú tồn tại trong truyền thuyết.

Hoặc là, rất lâu rất lâu về trước, thời đại lâu đến nỗi không thể truy nguyên, thực sự có tứ đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Thanh và Huyền Võ.

Nhưng bây giờ, chắc chắn là không còn rồi.

Ít nhất, từ những kiến thức mà anh ta nhận được, bao gồm cả những tài liệu ghi lại, anh ta chưa tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của thần điểu Chu Thanh.

Không chỉ Tiêu Sơn.

Hai người Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng cũng có chút bối rối.

Bọn họ còn tưởng Lâm Bình muốn Diêu Vũ Lan trả lời câu hỏi gì.

Kết quả, lại là hỏi về vấn đề biên giới kia.

“ Lâm Thiên Thanh, thế gian này vốn dĩ không tồn tại Chu Thanh loại thần thú này? Nếu như anh không trả lại ngân vũ, cũng không cần phải lấy câu hỏi hoang đường này ra để hỏi.”

Tiêu Sơn lạnh lùng nói.

Chỉ sợ là, Lâm Thiên Thanh là nhìn trúng ngân vũ của hắn, không muốn trả lại.

Nhưng.

Đối với câu hỏi này của anh ta.

Lâm Bình không trả lời.

Ngược lại ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Vũ Lan.

Lần này.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Bình, Diêu Vũ Lan lại bắt đầu cảm thấy có chút không tự nhiên.

Ánh mắt của Lâm Bình.

Quá có tính chiếm hữu!

Giống như lão già đáng ghét đứng bên cạnh anh ta, không phải là ánh mắt của đàn ông nhìn người phụ nữ đẹp, loại tính chiếm hữu muốn chinh phục đối phương.

Mà là.

Bá đạo.

Giống như, cô nếu như không trả lời câu hỏi này.

Một màn sau đó chắc chắn sẽ rất thảm !

Trong lòng đối với loại cảm giác này, Diêu Vũ Lan bài xích theo bản năng.

Dù gì thì, cô cũng là truyền nhân của tiên đảo Bồng Lai.

Làm sao có thể bị ánh mắt tầm thường của Lâm Thiên Thanh đè xuống được.

Nhưng,

Vừa nghĩ đến vữa nãy Lâm Thiên Thanh đối đầu với 7 vị Thần Cảnh    

Một lúc sau.

“ Nếu như anh hỏi là Chu Thanh thần thú trong truyền thuyết, thì tôi không biết rồi, nếu như anh hỏi là một cô gái trẻ nào đó, thì tôi có gặp qua...”

Diêu Vũ Lan mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK