Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao có thể như vậy?

Vẻ mặt Cổ Du Hải kinh hoàng.

Lập tức, đau đớn ập tới.

Nhưng mà, trong lúc này, Lâm Bình đã cầm lấy Búa thần Khai Thiên từ trong cách tay cụt kia.

"A......" Cổ Du Hải hét lên, vừa sợ hãi vừa giận dữ vừa thống khổ.

Lúc này Lê Tông cũng đã đến gần.

"Lâm Thanh Sơn, tôi muốn cả nhà cậu chôn cùng".

Lê Tông hét lên rồi tung ra một đòn.

Dưới một đòn này của Lê Tông, khoảng không phía sau Lâm Bình giống như một chiếc gương bị đánh nát vỡ tan thành vô số mảnh vỡ.

Mặc dù Lâm Bình kinh ngạc nhưng không hề hoảng sợ.

Trong thời gian ngắn quyết định ra tay tàn độc với Cổ Du Hải, Lâm Bình đã sẵn sàng đối mặt với Lê Tông.

Bởi vậy, sau khi cầm lấy búa thần Khai Thiên, Lâm Bình không chút do dự, trở tay đánh một búa ra phía sau, mang theo một luồng sức mạnh khổng lồ đón lấy đòn tấn công của Lê Tông.

Cùng lúc trở tay ra đòn, bóng dáng của Lâm Bình cũng trong nháy mắt lóe lên, gần như thuấn di, di chuyển tới cách đó hai mét, và xuất hiện sau lưng Cố Du Hải, trực tiếp dùng Cố Du Hải làm lá chắn thịt người đặt ở trước người mình.

Lê Tông thấy vậy, con ngươi đột nhiên co lại.

Sức mạnh trên tay giảm đi mấy phần.

Nhưng mà, Lâm Bình bắt lấy cơ hội thoáng qua này cầm búa thần Khai Thiên trong tay điên cuồng chém ra.

Từng nhát búa bén nhọn liên tục được bổ ra không ngừng lao về phía Lê Tông.

Dù như vậy, thời điểm những nhát búa này tới gần Lê Tông, Lê Tông không ngừng tung ra Quyền Ấn đánh nát những đòn này trên không trung.

"Lê Tông thật sự quá mạnh"

Ở phía xa, bọn người Huyền Hồng thấy Lê Tông ra tay đều kinh hãi.

Quả nhiên không hổ là người đã bước nửa chân vào cảnh giới Chân Thần, dù không đột phá tới cảnh giới Chân Thần, thì chỉ sợ ông ta cũng là người mạnh nhất trong cảnh giới Thần Cảnh đúng không?" Sắc mặt Tiêu Sơn nghiêm trọng nói.

"Lâm Thanh Sơn chặt một cánh tay của Cổ Du Hải, Lê Tông nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta".

Phùng Tu Trúc híp mắt lại, không buồn không vui nói, trên mặt hắn không nhìn ra được biểu cảm gì.

Nhưng trong lòng Phùng Tu Trúc lại đang cười lạnh.

Mà lúc này, Diêu Vũ Lan hơi cau mày nhìn Phùng Tu Trúc bên cạnh, nói: " Tôi biết một chút tin tức, lúc trước Lê Tông và cha của Cổ Du Hải Cổ Nguyên Bác là anh em kết nghĩa, đều cùng thích mẹ Cổ Du Hải là Nguyễn Cầm Tâm, nghe nói hai người đã thỏa thuận với nhau, nếu ai đột phá đến cảnh giới Chân Thần trước thì sẽ được cưới Nguyễn Cầm Tâm, cuối cùng người thắng là cha Cổ Du Hải.

Mà hai mươi năm trước, Lê Tông chỉ kém một bước cuối cùng đã có thể đột phá đến cảnh giới Chân Thần, sở dĩ bị người kia đánh trọng thương, đoạn tuyệt với con đường bước vào cảnh giới Chân Thần hình như là do Cổ Nguyên Bác đưa thông tin sai, khiến Lê Tông đoán sai thực lực của người kia.

Mà cuối cùng Cổ Nguyên Bác chết dưới tay người kia, chắc chắn trong đó có bóng dáng của Lê Tông.

Nhưng bất chấp ân oán của thế hệ trước, bởi vì Cổ Du Hải là con trai của Nguyễn Cầm Tâm, không biết Nguyễn Cầm Tâm dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể khiến Lê Tông gọi Cổ Du Hải là thiếu chủ và coi anh ta như con mình.

Cho dù là tình cảm của ông ta với Cổ Du Hải hay tình cảm với Nguyễn Cầm Tâm, Lâm Thanh Sơn chặt mất một tay của Cổ Du Hải, không chỉ vậy, Lâm Thanh Sơn còn có dã tâm muốn giết người nhất định sẽ khiến Lê Tông phát điên".

Ảnh hưởng của người kia hai mươi năm trước với năm Tiên đảo vô cùng lớn.

Nhất là thế hệ trẻ tuổi.

Không chỉ minh Huyền Hồng thầm coi người kia là thần tượng.

Cho dù là Diêu Vũ Lan cũng rất hứng thú với người kia.

Cô đã từng một lần vì tò mò mà điều tra chuyện năm đó, nghe một vài trưởng lão ở Bồng Lai đã từng nhắc đến một số chuyện, bởi vậy, Diêu Vũ Lan biết một ít chuyện Lê Tông từng xuất hiện ở Bồng Lai.

Nghe được lời Diêu Vũ Lan nói, ba người Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Huyền Hồng đều giật mình.

Bọn họ cũng không biết những chuyện này.

Mà đúng như Diêu Vũ Lan nói, từ sau khi Lâm Bình mấy lần lấy Cổ Du Hải ra làm lá chắn, hai mắt Lê Tông đã có chút đỏ lên.

"Lâm Thanh Sơn, cậu đã tới cảnh giới Thần Cảnh nên có tôn nghiêm của cảnh giới Thần Cảnh, cậu có dám buông thiếu chủ ra rồi cũng ta đánh một trận đàng hoàng không?" Lê Tông cười lạnh nói.

Mấy lần tấn công lúc trước dù hắn có thể khống chế sức mạnh của mình đến một mức nào đấy, nhưng Cổ Du Hải trong tay Lâm Bình bị Lâm Bình dùng làm lá chắn, khiến Lê Tông bó tay bó chân, không dám dốc hết sức tấn công.

"Sao lại không dám?"

Lâm Bình hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng vào lưng Cổ Du Hải khiến Cố Du Hải bị đập bay về phía Lê Tông.

Mà Cổ Du Hải vốn chỉ gãy một cánh tay, mặc dù bị Lâm Bình gắt gao khống chế, lại thêm mấy lần Lâm Bình và Lê Tông đối chiến đánh lên người hắn, nhưng thực lực cảnh giới Thần Cảnh của hắn cũng không tầm thường.

Nhưng lúc này, dưới một chưởng của Lâm Bình, trong nháy mắt Cổ Du Hải cảm giác có một luồng khí vô tận chui vào trong cơ thể hắn, điên cuồng phá hủy nội tạng của hắn.

"Phụt!"

Cổ Du Hải trực tiếp phun ra một ngụm máu, lưu lại trên không trung một đường máu.

Một chưởng của Lâm Bình không chút lưu tình, Lâm Bình toàn lực đánh ra, sức mạnh đáng sợ đến mức cho dù là Cổ Du Hải ở trạng thái đỉnh phong cũng không bằng Lâm Bình huống chi là hắn lúc này.

Ngay lập tức Cổ Du Hải bị thương đến nổi không còn sức chiến đấu.

"Thiếu chủ".

Thấy một màn này, hai mắt Lê Tông đỏ bừng, thân hình lóe lên, lập tức xông tới cố gắng tiếp được Cổ Du Hải.

"Lê Tông, tôi thật sự muốn nhìn xem ông trung thành với Cổ Du Hải như thế nào".

Ngay lúc Lâm Bình vỗ một chưởng lên người Cổ Du Hải, lấy Lâm bình làm trung tâm, năng lượng trong bán kính một nghìn mét giống như bị nuốt chửng, gần như ngay lập tức đã ngưng tụ trong lòng bàn tay Lâm Bình, biến thành một quả cầu bom năng lượng.

Theo tiếng hét chói tai của Lâm Bình, quả cầu năng lượng bay ra ngoài theo sát Cổ Du Hải.

"Lâm Thanh Sơn sao có thể ngưng tụ năng lượng thiên địa nhanh như vậy?"

Nhìn thấy chiêu này của Lâm Bình, đám người Diêu Vũ Lan đều khiếp sợ không thôi.

"Hèn hạ".

Phùng Tu Trúc tuy rằng sửng sốt nhưng cũng khinh thường.

Đầu tiên Lâm Bình lấy Cổ Du Hải ra làm lá chắn, bây giờ lại lấy tính mạng của Cổ Du Hải ra để đe dọa.

Rõ ràng, Lê Tông hoặc là mạo hiểm bị quả cầu năng lượng nổ bị thương để cứu Cổ Du Hải, hoặc là để Cổ Du Hải bị quả cầu năng lượng của Lâm Bình nổ chết, xấu nhất thì cũng là sống dở chết dở.

"Thông minh!"

Đương nhiên, so với phản ứng của Phùng Tu Trúc, Diêu Vũ Lan mặc dù kinh ngạc với thủ đoạn nhanh chóng ngưng tụ năng lượng thiên địa của Lâm Bình, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tán thưởng.

Đây không phải sàn luận võ mà là chiến trường sinh tử, có nguy cơ bỏ mình, nếu thực lực vượt qua đối thủ đương nhiên có thể nghiền ép bất khả chiến bại, nhưng nếu không bằng đối thủ, tất nhiên là phải dùng mọi cách đả thương đối thủ, ai quan tâm thủ đoạn đó có công bằng hay không.

Nếu thật sự đòi công bằng, đó mới là ngu ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK