Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 349: Không cho ôm

Đương nhiên, Lâm Bình cũng không phải dạng người thích ganh đua so bì với người khác, lại còn là so sánh bạn gái.

Huống chi, Lâm Khải có tư cách gì để so sánh với anh. Sở dĩ Lâm Bình làm như vậy, đơn giản là bởi vì muốn cha mẹ nuôi vui vẻ, có cảm giác nở mày nở mặt mà thôi.

Là con người, thì phải làm tròn đạo hiểu!

Lâm Bình đến nhà họ Tô, sau khi ăn cơm trưa xong ở đó, liền nói rõ ý đồ đến đây với Tô Uyên.

Muốn đưa con dâu tương lai là cô về thăm quê nhà một chuyến.

Nghe Lâm Bình nói xong, Tô Uyên sửng sốt hơn nửa ngày. "Được... Được thôi."

Gương mặt xinh xắn của Tô Uyên ửng đỏ, cuối cùng cũng đáp.

Nếu như dựa theo khoảng thời gian cô và Lâm Bình bắt đầu yêu thử, tính theo thời gian chính thức trở thành người yêu mà nói, thật ra mới chỉ có nửa tháng.

Còn lâu cô mới theo Lâm Bình trở về gặp người nhà.

Nhưng,

Quan hệ của cô và Lâm Bình, cuối cùng cũng không phải là quan hệ người yêu bình thường.

Bọn họ đã sớm có con gái.

Đồng thời cũng biết Lâm Bình là vì muốn làm tròn đạo hiểu, bởi vậy, Tô Uyên hơi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý. "Tô Uyên, cảm ơn em."

Thấy Tô Uyên đồng ý, Lâm Bình không nhịn được vui mừng một phen. Ánh mắt nhìn Tô Uyên cũng tràn đầy dịu dàng.

Tình sâu nghĩa nặng, anh không kìm lòng được muốn ôm Tô Uyên vào trong ngực.

Nhưng, ngay khi Lâm Bình vừa duỗi hai tay ra, thời điểm sắp chạm đến Tô Uyên, Lâm Bình lại chợt nhớ tới Tô Uyên đã từng nói, nếu như không có sự đồng ý của cô, hi vọng Lâm Bình sẽ không tiếp xúc quá thân mật với cô.

Thế là.

Động tác của Lâm Bình dừng lại một chút.

Anh nhìn Tô Uyên, có chút không xác định được mở miệng nói: "Tô Uyên, anh... Có thể ôm em một chút không?" "Nếu tôi nói không thể thì sao?"

Tô Uyên chớp hai mắt, trợn mắt nhìn Lâm Bình một chút. "Vậy... Được rồi..."

Sự vui mừng trên mặt của Lâm Bình giảm bớt mấy phần, tỉnh táo lại, định thu hồi hai cánh tay đang giang ra. "Đầu gỗ.

Tô Uyên lại trợn trắng mắt với Lâm Bình.

Sau đó, cô chủ động bước lên một bước nhỏ, tới gần trước mặt Lâm Bình, duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo của Lâm Bình. "Anh không biết con gái nói không thể thì chính là có thể hả?"

Tô Uyên có chút tức giận nói. "Cho nên, về sau em nói không thể thì chính là có thể?"

Lâm Bình có chút không hiểu. "Dĩ nhiên là không phải." Tô Uyên có chút nổi nóng.

Tên ngốc này, đôi khi rất lãng mạn... Nhưng đôi khi, lại rất ngốc

Lâm Bình: "..

Tâm tư của phụ nữ thật khó đoán

Nhưng.

Lâm Bình cũng không còn xoắn xuýt nữa mà ôm Tôi Uyên vào trong ngực.

Lâm Bình ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể của Tô Uyên, cảm nhận được sự đầy đặn và mềm mại từ cơ thể của cô, anh nhắm mắt lại và lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc này. "Được rồi, buông tôi ra đi...

Một lát sau, Tô Uyên mặt đỏ tới mang tai nói. "Anh còn chưa có ôm đủ.." Lâm Bình ôm Tô Uyên không buông, nhẹ nhàng nói. "Vậy anh còn muốn ôm bao lâu nữa đây?" "Cả một đời cũng không đủ " "Thế nhưng tôi sắp không thở được rồi." "A... Thật xin lỗi."

Lâm Bình vội vàng buông ra.

Sức lực của anh đã sớm vượt qua cực hạn của con người, anh vừa thoảng dùng lực, hoàn toàn khiến Tô Uyên không thể tiếp nhận.

Vốn dĩ là Lâm Bình theo bản năng ôm chặt lấy Tô Uyên, không chú ý tới sức lực, khiến Tô Uyên khó chịu.

Chỉ là

Sau khi Lâm Bình buông ra.

Tô Uyên lại lập tức nói: "Tôi lừa anh thôi."

Lâm Bình: "..." "Vậy anh có thể ôm lại một cái không?" "Không được." "Tại sao?" "Cái gì không có được thì vĩnh viễn là tốt đẹp nhất, bây giờ anh ôm đủ, nói không chừng về sau lại không muốn ôm tôi nữa... "Sẽ không" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.c*ом

Trên mặt của Tô Uyên lộ ra ý cười tinh nghịch: "Dù sao cũng không cho ôm.

Vẻ mặt của Lâm Bình lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. "Cha, con cũng muốn ôm một cái.."

Lúc này, Tô Phi Tuyết xông ra, giọng nói hoạt bát. Đồng thời vươn ra hai cánh tay nhỏ, muốn nhào vào ngực của Lâm Bình.

Ừ.

Thiếu đi ngăn cách.

Ở chung càng thêm tự nhiên.

Có lẽ, đây chính là hương vị của hạnh phúc.

Đạt được sự đồng ý của Tô Uyên. Sau bữa cơm trưa.

Thời gian nghỉ ngơi chỉ trong chốc lát, Lâm Bình liền dẫn theo Tô Uyên và Tô Phi Tuyết, lái chiếc xe BMW của Tô Uyên, bắt đầu xuất phát về hướng Hải Châu.

Trong lúc đó.

Trên đường cao tốc, bên trong khu phục vụ.

Lâm Bình dừng xe, nghỉ ngơi một chút.

Liền đến chỗ ngồi phía sau, trêu chọc Tô Phi Tuyết, chơi trò chơi với cô bé.

Lúc này.

Bỗng nhiên có hai chiếc siêu xe chạy đến, đậu lại ở hai bên chỗ đậu xe cạnh chiếc BMW của Lâm Bình.

Sau đó. Mấy thanh niên nam nữ mở cửa xe, đi từ trên xe xuống. Ba nam một nữ "Cậu chủ Tín, lần này xem như chúng ta không phân cao thấp rồi."

Thanh niên mặc áo trắng trong số đó nhìn một cậu ấm đeo kính bước xuống từ trên chiếc xe Porsche cười nói. "Lần này có chút sai lầm, đợi lát nữa chúng ta lại so tài, tôi không tin không trị được cậu"

Sau khi cậu chủ Tín xuống xe, anh ta ôm cô gái sành điệu nhất trong bốn người cười nói.

Đồng thời, cho dù là đang ở trước mặt mọi người, tay của anh ta cũng không thành thật cho lắm.

Mặc dù cô gái kia có chút không muốn, nhưng cũng không dám phản kháng. Càng làm cho cậu chủ Tín cười ha ha một trận, vô cùng tự đắc. "Cậu chủ Tín, nếu cậu thật sự vội vã không nhịn nổi nữa rồi thì nhanh vào trong chiếc BMW giải quyết một lát đi? Chúng tôi có thể chờ cậu lâu hơn một chút.

Thanh niên áo trắng vừa nãy mở miệng, cười ha ha nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK