Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh...anh. "

Mạnh Tuyết Ly chỉ tay vào Lâm Bình với vẻ mặt không thể tin được. “Anh dám đánh Đỗ Phong Đạt?” “Anh có biết Đỗ Phong Đạt là ai không? Anh ta là thiếu công tử của tập đoàn Đỗ thị, anh dám đánh anh ta...... “Anh đắc tội với tôi, còn đánh thiếu công tử của tập đoàn Đỗ thị, anh chết chắc rồi..

Mạnh Tuyết Ly nghiến răng nói. “Có vẻ như, với sự huấn luyện của Đỗ Phong Đạt khi trước, cô vẫn biết điều nhỉ.”

Đáp lại Mạnh Tuyết Ly chỉ là ánh mắt lạnh như băng của Lâm Bình.

Đồng thời

Câu nói vừa dứt.

Lâm Bình lại một lần nữa giơ tay lên, một cái tát như vậy cũng lại lần nữa giáng thẳng vào mặt Mạnh Tuyết Ly. Đối với người phụ nữ Lâm Bình không hứng thứ, thì anh không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Nếu không thì anh đã không có nhiều nữ sát thủ hay đặc công hạ bệ trong tay anh như vậy.

Dẫu sao thì rất nhiều nữ sát thủ và nữ đặc vụ, cơ thể là một trong những vũ khí có lợi nhất của họ, cơ thể và khuôn mặt của họ, hầu như không thua bất cứ cô gái nào làm trong ngành giải trí.

Nhưng Lâm Bình lại không bao giờ nhân nhượng. “ Anh. anh dám đánh tôi?"

Mạnh Tuyết Ly ôm mặt, không dám tin nhìn Lâm Bình.

Thậm chí, quên cả việc giận dữ.

Chỉ cảm thấy không thể tin được. "Cái tát này, là dạy cho cô biết cái gì được gọi là dạy

Bắc Lâm lạnh lùng nói. bảo “Nể tình cha của cô, tôi sẽ không tính toán với cô nữa, biến mất trong tầm mắt của tôi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ không khách khí mà khiến cô giống như ông ấy đâu!”

Đối với Mạnh Tuyết Ly, Lâm Bìnhvẫn còn có chút nương tay. Nếu không thì, Mạnh Tuyết Ly sẽ không chỉ có một dấu in của cái tát xuất hiện trên khuôn mặt đơn giản như vậy đâu. “Anh......

Mạnh Tuyết Ly cắn răng.

Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Bình, cả cơ thể của Mạnh Tuyết Ly đột nhiên run rẩy, không dám nói thêm một lời nào nữa. “Anh cứ đợi đấy rồi xem!”

Cuối cùng, Mạnh Tuyết Ly cắn răng cắn lợi nói.

Sau đó, quay người rời đi.

Thậm chí đến cả Đỗ Phong Đạt đang nằm cạnh đó tên rì cô cũng không quan tâm nữa.

Đỗ Phong Đạt nhìn thấy Mạnh Tuyết Ly rời đi thì cũng nhanh chóng đứng dậy. Lúc này, các bảo vệ sân bay tuần tra bên trong hành lang, đã được chú ý đền điều này và nhanh chóng đi đến, “Có chuyện gì vậy?”

Ngay lập tức, Bảo vệ liền hỏi Đỗ Phong Đạt vừa mới đứng dậy. “Không sao"

Đồ Phong Đạt mơ hồ nói.

Nhìn ảnh mắt của Lâm Bình, như thể nhìn thấy một người đã chết vậy.

Anh ta phải tìm người giết chết Lâm Bình.

Không cần mấy tay bảo vệ này đâu. “Nhưng...

An ninh của sân bay Giang Châu rất chuyên nghiệp, nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Mạnh Đạt thảm hại như vậy thì liền hiểu ra là nơi này đã xảy ra bạo lực về chuyện gì đó nếu không kịp thời can thiệp thì sẽ xảy ra chuyện mất.

Tuy nhiên, Đỗ Phong Đạt đã lườm bảo vệ một cách hung dữ. “Ông đây là Đỗ Phong Đạt của nhà họ Đỗ, ông đây nói không sao là không sao, cút!"

Đỗ Phong Đạt lại một lần nữa hét lên.

Bởi vì răng bị gãy, nên giọng nói có chút biến dạng không rõ ràng, thậm chí nước bọt còn theo máu chảy ra, phun kháp mặt mấy người bảo vệ

Bảo vệ suýt nữa là muốn nói gian.

Nhưng khi nghe đến đối phương là Đỗ Phong Đạt, thì bảo vệ ngay lập nuốt lại cơn giận. Rất rõ ràng ở nơi Giang Châu này, họ đương nhiên biết

Đỗ Phong Đạt là ai.

Ngay lập tức.

Bảo vệ liền chửi rủa một câu ở trong lòng, đáng đời bị đánh thảm hại như vậy.

Sau đó, quả nhiên là quay người rời đi.

Đỗ Phong Đạt nhìn về phía Lâm Bìnhmột lần nữa, “Tao không giết chết mày thì tao sẽ không phải họ Đỗ nữa!"

Đồng thời, Đỗ Phong Đạt lại một lần nữa lắp bắp nói một câu đe dọa.

Rồi vội rời đi.

Đến ngay cả hành lý phía sau cũng không thèm để ý.

Lần này, Đỗ Phong Đạt cũng không còn theo hướng đi của Mạnh Tuyết Ly đã đi nữa.

Dáng vẻ thảm hại của anh ta bây giờ nếu xuất hiện trước mặt Mạnh Tuyết Ly thì sẽ chỉ để lại một ấn tượng xấu cho Mạnh Tuyết Ly mà thôi.

Đối diện với hai câu nói đe dọa của Mạnh Tuyết Ly và Đỗ Phong Đạt, Lâm Bình không hề để tâm.

Sáng mai anh sẽ rời khỏi Giang Châu.

Nếu hai người đó không đến gây chuyện thì cũng thôi, còn nếu đến thì anh cũng không cảm thấy phiền mà đón tiếp họ đâu.

Trái lại phải hỏi, làm thế nào để giáo dục thế hệ sau “Trời, chuyện gì vậy?”

Vào lúc này, Chu Thanh cũng đã mang theo hai cái vali đi đến gần. “Chỉ là gặp hai tên vô giáo dục mà thôi!”

Lâm Bình điềm nhiên nói.

Chu Thanh sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.

Các thủ tục đi đến Australia, đã được xử lý ổn thỏa từ sớm.

Chu Thanh cũng đã đến khu gần sân bay để đặt phòng khách sạn.

Lâm Bình lấy hành lý của mình, sau đó thì họ liền đi ra bên ngoài.

Bên ngoài sân bay.

Khi Mạnh Tuyết Ly giận dữ kéo hành lý lao ra, vừa nhìn thì đã thấy một chiếc xe hiệu Lincoln dáng dài đang đỗ ở phía không xa.

Đứng bên cạnh chiếc xe Lincoln còn có một ông già đang đứng. Sau lưng ông già, còn có hai người vệ sĩ với thân hình vạm vỡ mạnh mẽ trong bộ quần áo đen. “Ông Triệu!”

Sau khi nhìn thấy người ông già, Mạnh Tuyết Ly tuyết ngay lập tức gọi lớn. “Thưa cô, cô đã trở về?"

Ngay lập tức ông già họ Triệu này đã nhìn thấy một bóng người cao gầy từ trong đám đông đang đi đến thì ông liền lập tức đưa theo người nữa đi về phía cô. “Ừm.” Sắc mặt của Mạnh Tuyết Ly có chút khó coi

Nhìn thấy ông già họ Triệu đưa theo hai người vệ sĩ đi đến thì lập tức hất hành lý trong tay ra .

Một vệ sĩ trong đó đã nhanh chóng đi lên phía trước để nhặt hành lý của Mạnh Tuyết Ly lên. “Thưa cô, mặt cô bị sao vậy ạ?”

Sau khi đến gần, ông già họ Triệu đột nhiên phát hiện phần má bên phải của Mạnh Tuyết Ly có chỗ không đúng.

Nó ửng đỏ.

Lại còn có chút sưng tấy.

Dựa vào kinh nghiệm của ông già họ Triệu thì chỉ cần nhìn một cái thì đã nhận ra rằng đa phần là do bị tát mà thành.

Ngay lập tức, khuôn mặt của ông già họ Triệu trở nên lạnh tanh.

Tuy nhiên, ông già họ Triệu không hề nói ra mà đợi

Mạnh Tuyết Ly hồi đáp. “Cháu bị một người đàn ông đánh” “Anh ta không chỉ cho cháu một cái tát, thậm chí còn đánh văng cả hàm răng của Đỗ Phong Đạt rồi!” Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Mạnh Tuyết Ly mặt lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. “Cái gì?” “Là ai muốn tìm đến chỗ chết vậy, hắn dám động tay với cô sao?”

Ngay lập tức, gương mặt của ông già họ Triệu hoàn toàn trở nên ảm đạm. Còn về việc đánh Đỗ Phong Đạt hay không, ông cũng không quản nổi.

Nhưng Mạnh Tuyết Ly lại bị người nào đó tát vào mặt là ai lại to gan lớn mật như vậy chứ? “Cháu không quen “Ông Triệu, ông lập tức phải người đến sân bay, chiết xuất camera, nhất định phải tìm ra hắn cho cháu, cháu nhất định phải cho anh ta một bài học."

Mạnh Tuyết Ly cần răng nói.

Sân bay có rất nhiều lối ra, người đánh Mạnh Tuyết Ly không nhất thiết phải đi ra từ lối này. “Vâng, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt tên ngông cuồng đó lại. “Nhưng cô cứ chờ ở đây đi ạ, nếu anh ta đi ra từ lối a, này thì cô cứ chỉ thẳng mặt, nếu không phải từ lối ra này thì hãy đợi tôi xử lý xong mọi chuyện thì tôi sẽ đến sân bay để chiết xuất camera.

Ông già họ Triệu nghiêm túc nói.

Chỉ có điều khi ông già họ Triệu chưa kịp nói xong thì đã bị Mạnh Tuyết Ly lạnh lùng ngắt lời. “Còn việc gì còn quan trọng hơn việc cháu bị đánh sao?”

Mạnh Tuyết Ly nghiến răng, dậm dậm chân. “Đây... là lệnh của gia chủ, chờ đợi ở đây để xem liệu có thể đón được một vị khách quý...

Ông già họ Triệu vội vàng giải thích nói.

Nếu là khi trước, nếu không phải là chuyện của Thiên Đại, thì chắc chắn là không có chuyện gì có thể quan trọng hơn cả chuyện Mạnh Tuyết Ly bị đánh.

Nhưng vào ngày hôm nay thì đón tiếp vị khách quý kia quan trọng hơn cả. “Vị khách quý nào còn quan trọng hơn cả cháu ? Ông Triệu, nếu ông không muốn giúp cháu, vậy thi tôi sẽ tìm cha cháu!”

Mạnh Tuyết Ly lập tức lạnh lùng nói, "Cô à, lệnh của gia chủ, trừ khi trời sụp đổ, nếu không thì việc đón tiếp vị khách quý này mới là quan trọng nhất.” “Không chỉ có tôi đến mà gia chủ cũng sẽ đích thân đến đó, ông ấy đang ở cổng A chờ đợi a “Tất cả các lối ra từ các chuyến bay nội địa, gia chủ đều sắp xếp người chờ đợi để có thể đón tiếp khách quý Ông già họ Triệu biết Mạnh Tuyết Ly đang tức giận với mình nên đã nhanh chóng giải thích cho cô biết “Cha của cháu cũng đến? Tất cả cổng ra của các chuyến bay nội địa đều được sắp xếp? lẽ nào mọi người không biết người đó đi ra từ cổng nào sao?” Mạnh Tuyết Ly có chút ngạc nhiên. “Tôi không biết, gia chủ cũng chỉ biết rằng vị khách quý hôm nay đến từ Giang Châu, nhưng đến lúc nào, đi ra từ lối ra nào, cũng không hề biết, chúng tôi đều phải đang chống chờ vào sự may mắn”

Ông già họ Triệu lại lần nữa giải thích. “Vị khách quý nào? Ai chứ?”

Mạnh Tuyết Ly lần này thật sự là một cú sốc. Là ai có thể xứng đáng nhận được sự chào đón của cha mình như vậy chứ? “Tôi cũng không biết là ai, nhưng tôi đã nhìn thấy ảnh của đối phương và biết đối phương tên là Làm Bình

Ông già họ Triệu nói một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK