Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu như em muốn luyện võ thì cũng có thể, hơn nữa em cũng sẽ rất dễ dàng có thể trở thành võ giả nội lực đấy, con đường tu luyện võ đạo ở trong tương lai của em, ít nhất là trước khi bước vào cảnh giới hóa cảnh sẽ đều con đường bằng phẳng!"

Lâm Bình gật đầu nói.

Mặc dù Tô Uyên không có tài năng võ thuật trời cho như Đường Thanh Tâm nhưng cô cũng được coi là một mầm non tốt.

Chỉ là việc luyện võ rất cực khổ, cho tới bây giờ Lâm Bình chưa từng nói đến chuyện này.

Nhưng mà hôm nay nhờ có quả năng lượng và Lâm Bình giúp Tô Uyên thanh lọc cơ thể nên có thể nói rằng Lâm Bình đã trực tiếp giúp Tô Uyên đặt ra một nền móng võ đạo vô cùng tốt đẹp.

Quả năng lượng và sự trợ giúp của thần cảnh cường giả khiến cho Tô Uyên thuận lợi trong việc luyện võ, tìm trên cả thế giới này cũng không có mấy người có điều kiện trời cho có thể sánh được với Tô Uyên.

Nhưng mà về việc cụ thể có muốn luyện võ hay không đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính Tô Uyên.

Trước kia, nếu Tô Uyên muốn luyện võ thì cô sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ giống như Đường Thanh Tâm.

Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.

Vì vậy, ngược lại Lâm Bình càng có khuynh hướng muốn Tô Uyên luyện võ hơn.

Ít nhất là vào bây giờ cô có thể trở thành võ giả nội lực một cách nhanh chóng, để nếu cô có gặp phải bất kỳ nguy hiểm thông thường nào thì cô cũng có đủ năng lực để bảo vệ chính mình.

Hơn nữa khi tu luyện võ công càng cao thâm thì càng có thể sống lâu hơn.

"Vậy em cũng muốn luyện võ, để em có thể bảo vệ được Phi Tuyết, em còn có thể... ở bên anh lâu hơn trong tương lai..."

Tô Uyên hưng phấn nói.

Dù sao thì trong tương lai Lâm Bình có thể sống hơn một trăm tuổi hoặc là đến tận một trăm hai mươi tuổi.

Mà nếu cô chỉ có thể sống không đến một trăm tuổi thì làm sao mà bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi được!

"Được."

Lâm Bình gật đầu.

Ít nhất thì hãy để cho Tô Uyên trở thành võ giả nội lực đi.

Còn chuyện tương lai thì sau này sẽ nói sau.

"Vậy bây giờ... Chúng ta phải làm gì đây...?"

Tô Uyên hỏi.

"Em đi thay quần áo ngủ đã, vải vóc ít đi sẽ làm loại chuyện đó tốt hơn." Lâm Bình nói.

"Tại sao ít vải vóc hơn thì sẽ... sẽ tốt hơn?"

Khi nói đến chỗ này, khuôn mặt Tô Uyên hơi nóng lên.

Dù sao thì cô và Lâm Bình cũng chưa từng có một lần tiếp xúc da thịt thân mật thật sự nào cả ngoại trừ một lần bất ngờ vào sáu năm trước.

Sự ngượng ngùng là điều không thể tránh khỏi.

"Bởi vì trong quá trình thanh lọc cơ thể, tạp chất bên trong cơ thể em sẽ thông qua lỗ chân lông để thoát ra ngoài, sinh ra rất nhiều thứ dơ bẩn. Nếu như em mặc quá nhiều thì sẽ rất không thoải mái, cũng không có lợi cho việc tống tạp chất ra ngoài. Hơn nữa, thật ra thì để cho anh có thể thanh lọc cơ thể cho em một cách tốt nhất thì chúng ta nên "thẳng thắn đối mặt", nhưng mà anh sợ em không đồng ý cho nên chỉ có thể để cho em thay một bộ váy ngủ mát mẻ hơn!"

Lâm Bình giải thích.

"Rất nhiều tạp chất sao... Vậy không phải là anh sẽ nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của em à?"

Tô Uyên hơi do dự.

Có câu nói, người phụ nữ phải tự làm bản thân họ hài lòng, không có người phụ nữ nào muốn người mình yêu nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của mình.

"Không phải chỉ cần đi tắm một cái là lại trở thành dáng vẻ xinh đẹp à?" Lâm Bình bất đắc dĩ nói.

"Đúng vậy, ai bảo anh có phúc như vậy chứ, có thể cưới được người vợ xinh đẹp như em." Tô Uyên cười hì hì, nói.

Ngược lại cô cũng không quan tâm đến cái vấn đề này nữa.

Đối với vấn đề "thẳng thắn đối mặt", Tô Uyên vẫn cảm thấy đỏ mặt khi suy nghĩ một chút đến nó.

"Anh chờ em một chút, em đi thay quần áo ngủ."

Tô Uyên vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.

Khi Tô Uyên đi ra, quả nhiên là cô đã làm theo như lời Lâm Bình nói, cô đã thay một bộ váy ngủ vô cùng mát mẻ.

Chiếc váy ngủ rất ngắn, dường như chỉ mơ hồ che đến bắp đùi.

Hai cánh tay trắng nõn như ngọc và xương quai xanh xinh đẹp đều bại lộ trong tầm mắt Lâm Bình.

Thấy một màn này, trong lòng Lâm Bình xuất hiện một chút lửa nóng.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Bình đã đè ép cái ý tưởng khác thường trong lòng xuống.

Sau đó, Lâm Bình đưa quả năng lượng cho Tô Uyên, ý bảo cô ăn nó.

Tô Uyên gật đầu một cái.

"Có cần rửa sạch không?" Bỗng nhiên, Tô Uyên hỏi.

"Không cần." Lâm Bình không nhịn được bật cười, nói: "Đây là trái cây chứa năng lượng tinh khiết nhất của trời đất, làm sao có thể rửa sạch được."

"Hóa ra là vậy à." Tô Uyên gật đầu.

Cô nhẹ nhàng cắn một miếng, một miếng thịt quả vô cùng ngọt ngào chui vào trong miệng cô.

Nhưng lại nhanh chóng tan ra khi vào trong miệng.

Cảm giác vô cùng kỳ diệu.

"Ngồi xuống đây đi." Lâm Bình vội vàng nói.

Sau khi Tô Uyên ngồi xuống, Lâm Bình khoác một cánh tay lên bả vai Tô Uyên.

Chân nguyên trong cơ thể anh bắt đầu đi về phía cơ thể Tô Uyên.

...

Một tiếng sau.

Lâm Bình rút tay lại.

Lúc này, quả năng lượng trong tay Tô Uyên cũng đã biến mất từ lâu.

Tô Uyên mở hai mắt ra.

Cô cảm thấy cơ thể mình thư thái và sảng khoái hơn bao giờ hết.

Hơn nữa, dường như trong cơ thể cô đang phảng phất một sức mạnh vô tận, tinh thần phấn chấn.

Nhưng ngay sau đó, Tô Uyên phát hiện ra cô giống như biến thành một cái tượng đất, cả người đều là cặn bẩn, rất bẩn thỉu.

"Anh... Quay người đi, không được nhìn..."

Tô Uyên vội vàng nói.

Trong khi nói, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm.

Thấy vậy, Lâm Bình cười to một tiếng.

Nhưng anh cũng không đi trêu ghẹo Tô Uyên nữa.

Không lâu sau, tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm.

Lần này, Tô Uyển ở trong phòng tắm, tắm rửa mất khoảng gần nửa tiếng.

"Lâm Bình, em... Hình như em quên không mang đồ ngủ để thay rồi..."

Tiếng nước chảy dừng lại, giọng nói của Tô Uyên vang lên.

"Em gọi anh là gì cơ?"

Lâm Bình vừa đi về phía phòng ngủ để lấy đồ ngủ cho Tô Uyên vừa nói.

"Chồng ơi, anh yêu à, anh có thể lấy đồ ngủ cho em được không?"

Tô Uyên cũng hiểu rõ tâm tư của Lâm Bình nên cô trực tiếp làm nũng nói.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lâm Bình càng đậm hơn.

Như một làn gió xuân vậy!

Anh vui vẻ đi vào phòng ngủ, tìm một bộ đồ ngủ cho Tô Uyên sau đó đi vào phòng tắm.

Tô Uyên chỉ mở ra một cái khe cửa nho nhỏ để cho Lâm Bình đưa đồ ngủ vào cho cô.

Sau khi đưa đồ ngủ xong, Lâm Bình vẫn đứng ở cưa, không có rời đi.

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.

Tô Uyên vừa dùng khăn bông lau tóc vừa đi ra ngoài.

Tô Uyên thấy Lâm Bình đứng ở sau cánh cửa thì sững sờ mất một lúc.

Khuôn mặt cô vốn ửng hồng do hơi nước, bây giờ lập tức còn trở nên đỏ hơn.

Có câu nói, phụ nữ như nước, mà trên người còn dính một vài giọt nước khi vừa mới tắm xong thì chính là một người đẹp vô cùng, càng thêm động lòng người.

Hai tròng mắt của Lâm Bình không tránh khỏi có chút lửa nóng.

Mà lúc này Tô Uyên cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Bình: "Anh... Anh nhìn em như vậy làm gì?"

Chỉ là trong giọng nói của cô có một chút run rẩy không thể nhận thấy.

Nghĩ đến lúc đó, hai người đã từng nói qua.

Một bước kia phải chờ đến đêm động phòng hoa chúc.

Có thể là tối nay.

Mặc dù bọn họ không tổ chức đám cưới nhưng hai người họ đã nhận giấy chứng nhận.

Bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.

Sau khi thấy ánh mắt của Lâm Bình, trong lòng Tô Uyên không biết phải làm như thế nào.

"Tô Uyên, em thật đẹp!"

Lâm Bình cười nói.

Sau đó anh đi lên phía trước, ôm Tô Uyên vào trong lòng.

Cả người Tô Uyên khẽ run lên.

Nhưng vào lúc này, Tô Uyên cũng không né tránh nữa, thậm chí cô còn đáp lại.

...

Anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn nó và đôi môi của anh phủ lên đôi môi anh đào mềm mại, xinh đẹp, quyến rũ và thơm ngon của cô!

Hẹn đến núi Phó Vu này, thẹn thùng từ chối lời chào đón. Mềm mại như ngọc, thanh tao mà tỉ mỉ!

Dáng vẻ yêu kiều như tiên nữ, tiếng nói du dương. Vào một giấc mộng đẹp quyến luyến, nhẹ nhàng ôm lấy nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK