Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy bay cất cánh không lâu, Lâm Bình đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng có một âm thanh vang lên bên tại. “Anh trai, đổi chỗ nhé?"

Nghe vậy Lâm Bình mở mắt nhìn thấy một người tại đeo bông, đầu đội mũ có chút côn đồ nhìn mình. "Không đổi."

Lâm Bình từ tối nói.

Sau đó lại nhắm mắt. “Anh trai, anh là người Việt Nam. Giờ anh đang đứng trên nước Úc. Vậy mà cũng không nề mặt sao?"

Cậu con trai đầu đinh mắt lóe lên uy hiếp.

Vị trí Lâm Bình đang ngồi quả thật là rất đẹp.

Bên trái là một mỹ nữ. Bên phải có một nữ sinh thanh thuần đáng yêu cùng một nữ sinh đẹp khuynh quốc khuynh thành,

Nhất là hắn còn loáng thoáng nghe được cái gì đóhoa khôi đại học Hải Nam.

Hắn nghĩ rất lâu, quyết định tìm Lâm Bình đổi chỗ. Sau đó sẽ tiếp cận mấy mỹ nữ này.

Nếu may mắn thì có thể tiếp cận thành công.

Cho dù có không thành công thì mười mấy giờ bay dài, cùng với các mỹ nữ nói chuyện giao lưu cũng sẽ rất thú vị.

Rồi xin phương thức liên lạc. Đến nước Úc thì từ từ hẹn đi chơi. Cũng là chuyện tốt.

Lần này, Lâm Bình không lên tiếng

Nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Bình, hắn nổi giận.

Bên phải Lâm Bình thì có mỹ nữ cùng nữ sinh xinh đẹp. Bên trái thì có mỹ nữ khác đang nhìn hắn

Hắn bỗng cảm thấy mất mặt “Ranh con, ta nói lại lần nữa. Người nhất định không đổi đúng không?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. “Trên máy bay không cho phép tùy ý thay đổi chỗ ngồi."

Nhìn thái độ của hắn có vẻ sắp sửa nổi giận, ĐinhHân Vì giải thích một câu

Nghe vậy, cơn giận của hắn nháy mắt biến mất.

Quay đầu nhìn Đinh Hân Vi mang theo một chút phong thái của một badboy. “Tiểu mỹ nữ, anh đương nhiên biết rồi. Nhưng đổi vị trí một chút cũng không có việc gì đâu”

Nói xong nhìn Đinh Hân Vi nháy mắt.

Tận lực phóng ra mị lực.

Cùng lúc đó, Định Hân Vì thấy hắn cư xử ngu ngốc bèn bật cười.

Ngay cả Lâm An Tuyền ngồi bên cạnh Đinh Hân Vi cũng không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn hắn.

Còn hắn thì chưa bao giờ cảm thấy tự tin như bây gio.

Cứ tưởng hành động nháy mắt kia khiến hắn đẹp trai không ai sánh bằng. Lập tức khiến hai nữ sinh này rung động.

Nhất là vị hoa khôi trường đại học Hải Nam. Vừa rồi nghiêng đầu nhìn hắn.... quả thực đẹp như thần tiên.

Nghĩ vậy, tim hắn bắt đầu nhảy dựng lên.

Hắn còn nhìn về hướng Lâm An Tuyền cười cườinháy mắt. "Phốc"

Lúc này Đinh Hân Vi phì cười, vội vàng che miệng

Chỉ cảm thấy hắn chẳng khác nào một tên đần độn.

Về phần Lâm An Tuyền thì khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục nhìn nữa. Cô cầm lấy quyền tạp chí xem.

Tôm tép nhãi nhép mà không biết.

Nhưng mà, cảnh này lại được hắn suy diễn khác. Hắn rung động bởi khí chất cao quý của cô. Quả thật hắn muốn hét lên "mẹ kiếp" Muốn bày tỏ tâm tình của mình đối với cô.

Nhưng hắn vẫn ráng nhịn xuống

Biết là trước mặt mỹ nữ mà hét lên “mẹ kiếp" thì quá không văn minh.

Lúc này hắn chỉnh lại cổ áo của mình một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Bình tỏ vẻ tri thức: “Anh trai, cân nhắc thế nào rồi?" “Chỉ cần anh đổi chỗ với tôi, về sau ở nước Úc, tôi sẽ bảo kê cho anh. Có việc gì chỉ cần tìm tôi. Đảm bảo anh bình yên vô sự."
"Thế nào?" Nhớ đọc truyện trê*n Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Hắn nghĩ lần này nói thể đủ biểu hiện thân phận của mình. Chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng trong lòng những mỹ nữ kia.

Chỉ là... "Cút”

Lâm Bình mở miệng, âm thanh lạnh lùng. "Ngươi." "Ranh con, mẹ mày. Không biết tốt xấu" Gương mặt hắn đen lại.

Một tên ranh con mà dám chửi hẳn. Không thèm nề mặt hắn, không thèm cho hắn chút mặt mũi trước mỹ nữ?

Lúc này, hắn đưa tay về phía tóc Lâm Bình chụp tói.

Đánh người là phải nắm tóc. Đây là phương thức một phát chết ngay.

Lần nào cũng đúng.

Chỉ là.

Lần này thì sai tè le.
Hắn mới duỗi tay, đã bị Lâm Bình nắm lấy bàn tay. Cùng lúc đó, một luồng nội lực siêu khủng truyền tői.

Trước nay chưa từng cảm nhận đau đớn. Giờ đây, nhảy mắt đau đớn truyền tới đến mức muốn co rút thần kinh. "A..."

Hắn lập tức hét lên thảm thiết.

Nhưng dù hắn có cố gắng giãy giua thoát ra thì tay Lâm Bình vẫn siết chặt như cọng kiềm. Không có cách nào thoát ra được.

Thậm chí cũng không thể nhúc nhích được một chút.

Nghe hắn la lên như vậy, những hành khách khác nhao nhao hỏi “Làm sao rồi? Làm sao rồi?"

Vì hắn hét thảm nên không chỉ có hành khách chú ý đến mà còn có tiếp viên hàng không cũng đi qua hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK