Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 364: Đuổi Lâm Bình ra khỏi nhà họ Lâm

Lâm An Châu khen ngợi nhìn Lâm Khải.

Ngay cả bản thân ông cũng không tin rằng con trai mình ở thời điểm quan trọng lại có thể nói ra được những lời nhận xét như vậy.

Lâm Bình để xem lần này mày làm sao chối cãi? Là không thể giải thích? Hay là có quỷ trong lòng? Đến lúc đó Lâm Minh Đức còn có thể bảo vệ thằng nhóc đó sao?

Ông ta dạy bảo Lâm Bình thành một nỗi nhục nhã như thế sau này biết để mặt mũi ở đâu trong dòng họ Lâm? “Ông lớn, năm năm trước Lâm Bình có thể làm những chuyện như cưỡng hiếp con gái nhà người ta thì năm năm sau, ai biết cậu ta có dám làm những chuyện còn mất hết tính người hơn nữa không chứ? Để giữ bộ mặt của dòng họ Lâm, con đề nghị dứt khoát đuổi Lâm Bình ra khỏi dòng họ, cấm cậu tham gia hội nghị gia tộc của nhà chúng ta. Lâm Khải đúng lúc lại lên tiếng.

Lúc này, nỗi sợ hãi đối với Lâm Bình trong lòng anh ta giống như đã biến mất.

Lâm Khải lấy lại sự tự tin, đồng thời lấy dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống khinh thường liếc Lâm Bình một cái.

Sử dụng vũ lực?

Việc đó chỉ dành cho những người kém cỏi.

Người thông minh thì phải biết hoạt động trí óc.

Càng suy nghĩ sâu xa, Lâm Khải càng gật gù đắc ý. Sau khi Lâm Khải nói lời này, những người bề trên của dòng họ Lâm không nói lời nào đều nhìn về phía Lâm Minh Đức. “Ông lớn, chuyện năm năm trước. Nghe được lời nhận xét của Lâm Khải, Lâm Nhã liền vội vàng muốn giải thích.

Tuy nhiên, Lâm Minh Đức ngồi ở ghế trên vẫy tay ra hiệu Lâm Nhã dừng lại.

Thấy điều đó, Lâm Khải lộ ra một nụ cười đắc ý.

Cho dù vẻ mặt Lâm An Châu khá là bình tĩnh nhưng trong lòng ông ta đã sớm cười hả hệ vô số lần. Lâm An Quốc ơi là Lâm An Quốc, lần này ông nhất định sẽ xấu mặt

Tuy nhiên, lúc này, Lâm Minh Đức lại lên tiếng: “Năm năm trước, Bình là bị người khác hãm hại

Tuyên bố này vừa được đưa ra, Lâm Nhã hơi sửng sốt, sau đó vẻ lo lắng trên mặt liền biến thành sự vui mừng. Về phần Lâm An Châu, Lâm Khải và những người khác, sắc mặt đều cứng đờ. “Ông lớn... Lâm Khải kêu.

Lâm Minh Đức vỗ bàn bất mãn liếc mắt một cái, ngăn cản Lâm Khải tiếp tục nói.

Ông tiếp tục: “An Quốc đã nói với tôi về chuyện này rồi. Đoạn video và tin tức tổng giám đốc Tâm, Đường Thanh Tâm tổ chức họp báo xin lỗi trước công chúng, bây giờ kiếm trên mạng vẫn tìm được.” “Chuyện này một phần là vì cả nhà An Quốc đều sống ở Hải Châu nên tôi vốn dự định đợi đến đại hội gia tộc sẽ ở trước mặt tất cả mọi người làm sáng tỏ sự việc năm ấy của Bình. “Từ nay trở đi, không ai được phép nhắc tới sự việc năm năm trước.

Lâm Minh Đức chốt lại.

Nhà họ Lâm không thiếu người lớn tuổi được nhiều người kính trọng, Lâm Minh Đức có thể được tất cả mọi người tin tưởng đề bạt làm người đứng đầu của dòng họ tất nhiên là vì ông có chỗ hơn người.

Ngoài việc được tôn trọng và kính nể, ông còn biết phân biệt đâu là đúng đầu là sai. “Chuyện này.” Lâm An Châu hoảng hốt. Hôm qua lúc Lâm An Quốc kể lại việc này, bọn họ hoàn toàn không tin, cho rằng ông ta chỉ muốn bảo vệ Lâm Bình. Không ngờ tất cả đều là sự thật?

Sau đó, Lâm Minh Đức lại nhìn Lâm Bình, trong ánh mắt của ông cũng có một chút không hài lòng cùng trách cứ.

Lâm Khải có nói một câu không sai.

Lâm Bình thật sự không nên đánh bọn Đỗ Tín ngay trước mặt ông. “Cậu Tín, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lâm đối với sự vô lễ của Lâm Bình, tôi sẽ đền bù mọi chi phí tổn thất

Sau cùng, Lâm Minh Đức đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi Đỗ Tín. “Không... Không... Không cần... Đồ Tín nhanh chóng nói.

Lúc này, anh ta thật sự sợ hãi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Anh ta nhất định phải trả thù Lâm Bình.

Tuy nhiên, hiện tại, anh ta hoàn toàn không dám thể hiện ra. Đợi đến lúc trở về Sơn Trà, anh ta sẽ kêu gọi tay sai đánh cho Lâm Bình trở thành một tên tàn phế. Khi đó, tên khốn đó chỉ cách nằm liệt trên giường cả đời.

Chỉ có như vậy, hận thù trong lòng anh ta mới có thể hóa giải. “Anh là con trai của Đỗ Viễn Khang đúng không?” Đột nhiên, Lâm Bình lớn tiếng hỏi. Cập nhật chương mới* nhất tại TгцуenАРР.cом

Đỗ Tín sửng sốt. Anh ta nhanh chóng trả lời: “Phải.”

Lâm Bình gật đầu. Khóe miệng anh nở một nụ cười khó hiểu khiến Đỗ Tín tự nhiên cảm thấy hơi bối rối đồng thời vô cùng sợ hãi.

Ngay lúc này, một người đàn ông tuổi trung niên từ ngoài cửa chạy vào phòng vội nói: “Vị khách quý ở Sơn Trà đến rồi."

Hå?

Trong phòng lúc này bầu không khí vốn có chút kỳ quái, hầu hết mọi người đều cùng nhau đứng lên. “Trước mặt khách quý, mong mọi người đừng làm mất mặt dòng họ" Lâm Minh Đức cảnh cáo, “An Châu, các vị khách quý đều do cháu mời tới, vậy cháu đi trước, những người khác đi theo An Châu, chúng ta đi ra ngoài gặp mặt” Sau đó, Lâm Minh Đức lại nói. “Vâng, bác cả." Lâm An Châu trả lời.

Trên mặt ông ta không nhịn được nở một nụ cười đắc ý. Giờ phút này, ông ta tự nhiên thông suốt. Tại sao ông ta lại phải quan tâm đến Lâm An Quốc? Việc đó hoàn toàn hạ đẳng cấp của chính mình. Hôm nay để Lâm An Quốc chống mắt lên mà xem ông ta tiếp xúc với những người cao quý như thế nào.

Để cho ông ta tự hiểu rõ cả đời này của ông ta dù có phóng ngựa cũng đuổi không kịp ông.

Từ đó về sau, ông ta không có việc gì mà phải để ý đến gia đình Lâm An Quốc.

Hoàn toàn quay mặt làm lơ là biện pháp tốt nhất. Nghĩ vậy, Lâm An Châu hoàn toàn yên tâm. Ông ta hằng hải đi nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người trẻ tuổi của nhà họ

Lâm là Lâm Bình và Lâm Nhã và đám người Đỗ Tín.

Không có sự đồng ý của Lâm Bình, Đỗ Tín có chút sợ hãi không dám tự ý rời đi. “Tôi... Tôi có thể đi chưa...?” Đỗ Tín có chút bồn chồn, liền ngập ngừng hỏi Lâm Bình.

Anh vẫy tay một cái, ra hiệu cứ tùy tiện.

Đỗ Tín hoàn toàn yên tâm. Anh ta nhanh chóng rời đi cùng Bạch Thành và những người khác. Chỉ có điều lúc quay lưng về phía Lâm Bình, trong mắt Đỗ Tín hiện rõ sự thù hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK