Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597: Đánh sai chỗ, Mai Tuyết Lam xấu hổ giận dữ

Sau khi liên tục giao thủ mấy chiêu, đối mặt với công kích của cả bốn người, Lâm Bình không còn lựa chọn phòng thủ thuần túy nữa.

Thay vào đó, sau khi ra đòn với Trần Sơn bức đổi phương lui lại, cửu bá phá kiếm đều xuất hiện, lần lượt đánh úp về phía hai người Mai Tuyết Lam và Phùng Thu Trúc.

Ngăn cản bọn họ.

Còn thân hình Lâm Bình chợt lóe, xuất hiện ở đối diện Hà Hồng.

Một quyền ngang trời!

Dấu quyền như nộ long xuất hải, mang theo uy lực khủng khiếp, mạnh mẽ đánh về phía Hà Hồng. "Con mẹ nó, tại sao lại là tôi?"

Hà Hồng biến sắc. "Tao cũng không tin, tạo đường đường là hậu duệ của đảo tiên Viên Kiều mà không đánh lại được một thắng như.."

Hà Hồng gầm lên giận dữ.

Đồng thời anh ta cũng đánh ra một quyền.

Nắm đấm phát ra ánh sáng rực rỡ như ngọc!

Đó vẫn là một trong nhưng chiêu thức tuyệt học của đảo tiên Viên Kiều, Thiên dương quyền!

Theo lý mà nói, sau mấy lần bại dưới tay Lâm Bình, Hà Hồng vốn không nên hành động như thế.

Lựa chọn đúng đắn chính là không đánh trực diện với Lâm Bình.

Nhưng hiện tại Hà Hồng đâu còn quan tâm đến những điều này.

Anh ta cũng không tin.

Cả hai đều cùng một cấp mà anh ta lại không địch nổi cái tên lớn lên ở Địa cầu ngày nay này. Lâm Bình đánh ra một quyền.

Anh ta cũng không thể không đánh ra một quyền.

Anh ta phải dùng một quyền để đánh lui Lâm Bình mới được.

Như thế mới có thể rửa sạch nỗi nhục của mình!

Song...

Hà Hồng gầm lên một tiếng, ngay khi tiếng hét của anh ta vừa dứt... "Ầm ầm!"

Từng quyền từng quyền giao nhau!

Giờ phút này, với năng lượng bạo phát như thế, nếu đổi lại là Trần Mạnh Hữu vừa bước vào Thần Cảnh ở đây, cho dù chỉ là dư ba, sợ rằng cũng có thể khiến anh ta bị thương không nhẹ.

Đủ để thấy uy lực mạnh đến mức nào.

Mà Hà Hồng vừa thề phải rửa nhục, lời nói còn chưa dứt thì cả người đã bị dòng năng lượng này đẩy lui.

Toàn bộ cánh tay phải vừa ra quyền trong chớp mắt tế dại đến run rẩy! Điều duy nhất khiến anh ta hơi vui mừng chính là, lúc này, khi phẫn nộ mà ra quyền, dưới sự bạo phát của chân nguyên, anh ta không bị một quyền trực tiếp đánh bay như trước nữa.

Bay ra xa hàng trăm ngàn mét.

Lúc này, anh ta chỉ bị đẩy lùi vẻn vẹn mười mấy hai mươi mét mà thôi!

Tuy nhiên...

Ngay khi Hà Hồng nhất thời không biết mình nên vui vì đã có tiến bộ, không bị đánh bay ra ngoài nữa, hay là nên buồn vì mình không địch lại đối phương...

Thì anh ta cảm thấy trước mắt lóe lên.

Một dấu chân, lại lần nữa xuất hiện.

Lúc này...

Sắc mặt Hà Hồng hoàn toàn thay đổi. Anh ta đồng thời giật người ra lùi mạnh về sau.

Hai quyền cùng ra! "Ầm!"

Trong nháy mắt...

Bóng người đang giơ chân định đá vào mặt anh ta lại bị một quyền của anh ta đánh trúng

Hai mắt Hà Hồng đột nhiên trừng lớn!

Trên khuôn mặt là sự mừng rỡ như điên!

Lâm Bình bị một quyền của anh ta đánh trúng?

Nhưng mà....

Không thể nào chứ?

Chợt, Hà Hồng biến sắc.

Hắn đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Song...

Lúc này, Hà Hồng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào. Anh ta lại lần nữa thấy một dấu chân xuất hiện trước mặt mình. "Đây mới là thật"

Con người Hà Hồng co rụt trầm trọng. "Thịch!"

Có điều, lúc này, dấu chân đáp xuống trước người anh ta.

Khí tức hộ thể của anh ta đứng trước một cước này cũng chỉ như bong bóng, vừa chạm vào đã vỡ ra.

Sau đó...

Dấu chân in lên lồng ngực anh ta. "A..., mày khinh người quá đáng!"

Hà Hồng kêu một tiếng thảm thiết.

Cả người lần nữa bay ra ngoài.

Mà khi Lâm Bình lại một lần nữa đạp bay Hà Hồng thì cũng là lúc...

Hai người Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc thoát khỏi chiêu phá kiếm.

Trần Sơn cũng lần nữa cầm thương xông đến.

Cây thương quét ngang bầu trời.

Lâm Bình vươn tay.

Tu la, bạch hồng, phù dung, cửu u, lưu quang, thậm ảm, kinh mộng, hàn nguyệt, cù long!

Cửu bá phá kiếm quay trở lại.

Trước mặt anh, cứ ba thanh thành một nhóm.

Tu la, bạch hồng, phù dung ở trên!

Cửu u, lưu quang, thâm ảm ở phía dưới bên trái. Kinh mộng, hàn nguyệt, cù lòng ở phía dưới bên phải. Tất cả ba nhóm hiện ra trước mặt Lâm Bình. "Ɖi!"

Sau đó...

Lâm Bình vung tay lên một cái.

Chân nguyên điều khiển cửu bá phá kiếm, ba thanh một nhóm, lần lượt công kích về phía ba người Mai Tuyết

Lam, Phùng Thu Trúc và Trần Sơn. Mà bản thân Lâm Bình lúc này lại đánh một quyền về phía Mai Tuyết Lam.

Nhất thời....

Mai Tuyết Lam biến sắc.

Tuy cô ta cảm thấy mình mạnh hơn tên Hà Hồng bốc đồng dễ bị kích thích kia, thế nhưng sức mạnh đó cũng có giới hạn.

Đối mặt với Lâm Bình, lúc này Mai Tuyết Lam đã không còn tự tin.

Cô ta không muốn mình giống như Hà Hồng, bị Lâm Bình đấm một quyền vào ngực, đá một cước lên mặt.

Vừa nghĩ đến việc như thể có thể xảy ra, Mai Tuyết Lam cảm giác mình nhất định sẽ phát điên. Đó là chuyện mà cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Lúc này...

Mai Tuyết Lam thuận lợi dùng một kiếm đẩy được "kinh mộng", lùi gấp về phía sau. lai.

Đồng thời cũng không quan tâm đến hai phá kiếm còn Cập nhậ*t nhanh nhất trên tamlinh247.org

Lúc này, Mai Tuyết Lam cũng không sử dụng bất cứ chiêu thức hào nhoáng nào.

Cô ta gần như chỉ xuất ra một kiếm.

Năng lượng xung quanh bị kiếm của cô ta hút lấy, cùng tụ lại trên mũi kiếm cổ "Thanh Tuyền" trong tay cô ta. Đồng thời, chân nguyên trong cơ thể Mai Tuyết Lam cũng điên cuồng rót vào thân kiếm.

Khi một quyền mạnh mẽ của Lâm Bình đánh ra, sắp chạm đến người cô ta....

Mai Tuyết Lam cầm "Thanh Tuyền" trong tay cũng chém ra một kiếm.

Một luồng kiếm khí dường như có thể xuyên thủng vạn vật, giống như tia laser và sóng xung kích, bạo phát từ mũi kiếm "Thanh Tuyền" trong tay cô ta.

Cho dù là một tấm thép dày hơn ba mét đứng dưới kiếm này cũng có thể bị chém đứt một cách dễ dàng như cắt miếng đậu phụ.

Mai Tuyết Lam đã nắm rất chắc thời cơ chém ra một kiếm này.

Cô ta không lúng túng xuất chiêu khi Lâm Bình còn chưa tới gần, cũng không chờ đến khi Lâm Bình ra tay để rồi đến khi không kịp chống đỡ mới xuất kiếm.

Mà cô ta nắm chắc thời cơ khi Lâm Bình đến gần mình nhưng chưa kịp công kích, khoảng cách vừa đủ khiến Lâm Bình không kịp tránh một kiếm của cô ta thì mới xuất chiêu. "Mai Tuyết Lam đúng không? Thời cơ mà cô chớp lấy để xuất một kiếm này quả thực là rất tốt. Đáng tiếc, năng lực vẫn kém một chút!”

Lâm Bình cười lạnh một tiếng.

Sau đó... "Bich!"

Mai Tuyết Lam bay ngược ra sau. "A...!"

Mai Tuyết Lam bay ngược ra, trên gò má trắng nõn lúc này lại ửng đỏ.

Một nửa là do xấu hổ, một nửa là do tức giận!

Xấu hổ giận dữ đan xen! hư muốn phát điên!

Lâm Bình lợi dụng tốc độ siêu việt vượt qua âm thanh, để lại tàn ảnh, lừa được một kiếm của Mai Tuyết Lam, sau đó một quyền đánh bay cô ta.

Mà khi Lâm Bình nghe thấy tiếng kêu "a..." thảm thiết của cô ta, khóe miệng anh cũng hơi nhếch.

Hình như, một quyền vừa rồi, đánh lộn chỗ rồi thì phải? Thảo nào lại không giống với cảm giác khi đánh trúng người Hà Hồng.

Mềm mại hơn một chút.

Nhưng mà...

Lâm Bình lập tức hừ lạnh một tiếng.

Đối với anh, trong chiến đấu chỉ chia ra ta và địch. Làm gì có sự khác biệt nam nữ nào!

Chỉ cần là kẻ địch, cho dù có là mỹ nhân đẹp nhất trên thế giới này...

Cho dù có xinh đẹp đến không tả nổi, xinh đẹp động lòng người....

Lâm Bình cũng sẽ hạ sát chiêu không hề do dự.

Thủ đoạn độc ác!

Nói giết là giết!

Đây, chính là chiến thần Lâm Thanh Sơn của Việt Nam! Đối với Lâm Bình, đánh lộn chỗ căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK