Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 355: Người đàn ông đáng thương

Đây chính là mấy cậu ấm cô chiêu mà Lâm Bình đã gặp ở trạm nghỉ cao tốc trước đó.

Người đang nói kia là thanh niên áo trắng. Lúc này, anh ta đang nổi giận đùng đùng nhìn Lâm Bình, như thể muốn nghiền nát Lâm Bình thành tro bụi. “Đúng là nó thật”

Cậu chủ Tín cũng sa sầm nét mặt nhìn Lâm Bình.

Lúc ở trên cao tốc, đầu tiên là điện thoại di động của họ bị bóp nát vụn trong bàn tay Lâm Bình làm cho họ hoảng sợ, rồi lại bị một tiếng “cút” của Lâm Bình khiến màng nhĩ đau âm ỉ. Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy cũng không đáng sợ đến mức đó. Khi ấy, Đỗ Tín mới nghĩ bụng, nếu như còn gặp lại Lâm Bình, anh ta nhất quyết phải dạy dỗ đối phương một trận, bắt Lâm Bình phải dập đầu xin lỗi anh ta mới được.

Hiện giờ đã gặp được Lâm Bình, cơn giận của Đỗ Tín cũng theo đó bùng cháy lên. “Lâm Khải, nó là ai thế?

Thanh niên áo trắng nhìn thấy Lâm Khải đang được Lâm An Châu, Vương Minh Hà và Tôn Lam đỡ dậy, bèn cất giọng hỏi. “Nếu không có liên quan gì đến cậu thì hôm nay ông đây phải đánh vỡ đầu nó ra.”

Sắc mặt của cậu chủ Tín cũng xám xịt, nói với giọng giận dữ “Cậu chủ Tín, cậu chủ Thành, anh ta là Lâm Bình, một thắng đi cải tạo năm năm mới vừa ra tù, với tôi chỉ có quan hệ thù địch, cậu ta còn vừa ra tay đánh tôi nữa.

Lâm Khải nói mà nghiến răng ken két.

Vốn dĩ còn khiếp sợ, nhưng sau khi Đỗ Tín và thanh niên áo trắng tên Bạch Thành tới, Lâm Khải bỗng chốc có thêm tự tin.

Đỗ Tín và Bạch Thành là bạn tốt của anh ta. Họ đều là các cậu ấm con nhà quyền thế ở Sơn Trà, thân phận địa vị còn lẫy lừng hơn cả anh ta. Họ có mặt ở đây, chắc chắn sẽ giúp anh ta trừng trị tên Lâm Bình vô tích sự kia. “Nếu đã vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.

Đỗ Tín nghiến răng bảo, rồi lấy từ trong xe ra một cây gậy đánh bóng chày.

Thấy vậy, mặt vợ chồng Lâm An Quốc biến sắc.

Còn vợ chồng Lâm An Châu lại chọn nhắm mắt làm ngơ, không hề ngăn cản, mà trái lại trên mặt họ còn thoảng vẻ mỉa mai, chuẩn bị để xem màn kịch hay.

Lâm Nhã và Tô Uyên nhìn thấy thế nhưng biểu cảm cũng không mấy thay đổi. ít nhiều gì họ cũng từng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Bình.

Nhất là Tô Uyên, Lâm Bình thậm chí có thể bay được, lúc ở trên núi Ngũ Hành còn đánh Trần Tấn Long tơi bời thì đối phó với đám cậu ẩm tầm thường này rõ ràng là dễ như trở bàn tay.

Nếu như có điều gì cần lo lắng thì nên lo cho cậu chủ Tín với cậu chủ Thành đây mới phải. “Mày tên Lâm Bình chứ gì? Bây giờ, ngay lập tức, quỳ xuống cầu xin tao, biết đâu tao có thể tha cho mày một mạng, nếu không thì... Hề hề.

Đỗ Tín lăm le cây gậy bóng chày trong tay, bước từng bước về phía Lâm Bình.

Nhìn điệu bộ chừng như hễ có điều gì không vừa ý là cây gậy bóng chày trong tay anh ta sẵn sàng phang vỡ nát đầu Lâm Bình vậy. “Này cậu...

Lâm An Quốc không hay biết bản lĩnh thực sự của Lâm Bình, tức thì cuống lên lo lắng, định đứng ra ngăn cản. Dù thế nào cũng không thể đứng trơ mắt nhìn con trai mình bị đánh. "Cha."

Lâm Bình cất tiếng gọi, lắc đầu, tỏ ý bảo Lâm An Quốc không cần lên tiếng.

Thấy Lâm Bình ra hiệu, Lâm An Quốc tuy vẫn còn lo lắng nhưng cũng không nói gì thêm. “Chúng ta đi thôi”

Lâm Bình không buồn nhìn Đỗ Tín mà nói với Tô Uyên cùng gia đình Lâm An Quốc. “Con mẹ mày...

Tức thì, Đỗ Tín càng thêm cáu tiết.

Dám không coi mình ra gì ư? Đỗ Tín vung cây gậy bóng chày trong tay định phang về phía Lâm Bình.

Chỉ là một tháng từng vào tù ra tội còn con mà cũng dám ngông nghênh trước mặt cậu chủ Tín đến thế?

Anh ta phải cho đối phương biết thế nào là lễ đội

Chứng kiến cảnh đó, khóe miệng Lâm Khải nở nụ cười ác độc.

Như thể đã thấy được thảm cảnh Lâm Bình bị cây gậy bóng chày của Đỗ Tín đập nát đầu, máu chảy thành sông. Và đến lúc đó, còn vì sợ thân phận địa vị của Đỗ Tín nên không dám trả thù riêng, thậm chí không thể trả được thù nữa. Dầu có báo cảnh sát thì đến lúc đó cũng không còn tác dụng gì nữa. Cảm giác bí bách và tuyệt vọng ấy, chỉ nghĩ thôi mà Lâm Khải đã cảm thấy đầy phấn khích. Nhớ đọc tru*yện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Hai bậc bề trên là Lâm An Châu và Vương Minh Hà nhìn thấy cảnh ấy, tuy trong lòng cũng thoáng qua đôi chút không nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại ban nãy khi Lâm Bình dám siết cổ con trai Lâm Khải suýt chết, thì sự không nhẫn tâm nhỏ nhoi trong lòng hai người họ đã lập tức biến thành hưng phấn.

Hiển nhiên, họ cũng biết cậu Đỗ Tín này. Một trong số những người con trai của Đỗ Viễn Khang của tập đoàn Đỗ Thị, nằm trong top mười người giàu có nhất vùng Sơn Trà. Có thể gọi là cậu ấm nức tiếng thuộc hàng đỉnh ở khu vực Sơn Trà. Anh ta không sợ trời chẳng sợ đất. Lần này, để xem xem Lâm Bình sẽ làm càn được đến thế nào.

Vào lúc hai người Lâm An Châu và Vương Minh Hà nhìn nhau, nở nụ cười lạnh lẽo thì một tiếng kêu la thảm thiết đột nhiên vang lên.

Âm thanh vô cùng thể lương. Chỉ nghe thôi là biết rất thảm.

Lâm An Châu và Vương Minh Hà vội vàng quay ra nhìn. Họ dự định đến khi thời cơ thích hợp rồi sẽ ra mặt để ngăn lại, thể hiện là mình có ơn với Lâm Bình,

Thế nhưng, sau khi vợ chồng Lâm An Châu và Vương Minh Hà ngoảnh lại nhìn, nét mặt hai người họ bỗng chốc lại cứng đờ thêm một lần nữa. Họ thấy cây gậy bóng chày mà Đỗ Tín phang về phía

Lâm Bình khi nãy bay lơ lửng giữa không trung như bị một sức mạnh vô hình đột ngột thay đổi phương hướng. Không đập về phía Lâm Bình mà ngược lại rơi trúng lên chân Lâm

Khải.

Tiếng kêu thảm thiết ấy vẫn là của con trai họ Lâm Khải phát ra.

Nghe tan nát cõi lòng!

Tại sao lại như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK