Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phụt!"

Trong nháy mắt, Tiêu Sơn như bị nội thương. Không nhịn được kêu một tiếng.

Mà biểu cảm trên mặt ba người Diêu Vũ Lan, Huyền Hồng, Phùng Tu Trúc vô cùng tuyệt vời. Đối với sự biến chuyển của Hà Nguy Nhiên, biểu tình của Tiêu Sơn, không nhịn được cười.

Khác với mấy đồng bạn kia, Tiêu Sơn bị Hà Nguy Nhiên trêu thì vô cùng phẫn nộ.

Nhưng mà Hà Nguy Nhiên rất nhanh lại nói tiếp: "Đúng rồi, Nhóc họ Lâm, mấy nhóc này là ai?" "Tôi thấy chuôi kiếm mà bé gái kia cầm có vẻ không tôi"

Vừa nói mắt Hà Nguy Nhiên vừa nhìn vào Diêu Vũ Lan. Nói đúng hơn là nhìn vào chuôi kiếm "Thanh Toàn" trên tay Diêu Vũ Lan.

Thấy ánh mắt của Hà Nguy Nhiên, chút ý cười trên mặt Diêu Vũ Lan nháy mắt biến mất.

Sau khi ánh mắt Hà Nguy Nhiên dừng lại trên thân kiếm "Thành Toàn" một lúc thì lại dời qua Phùng Tu Trúc bên cạnh. "Còn cả thanh đạo của Nhóc con bên cạnh bé gái kia nữa, có vẻ không tồi đâu"

Vừa nói, hai mắt Hà Nguy Nhiên vừa phát sáng. Cứ như nhìn thấy bảo bối vậy.

Sắc mặt Phùng Tu Trúc lập tức trở nên khó coi.

Huyền Hồng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Hà Nguy Nhiên: "Tôi chuyên tu luyện thân thể, dùng lực thân thể rèn luyện ra, để tôi xem ông nhìn trúng cái gì được!"

Nhưng ngay sau đó.... "Haizzz, Nhóc con mặc đồ tây kia sao lại không có binh khí gì thế?" "Không có binh khí thì thôi, còn mặc bộ đồ tây rách nát như vậy? Sao lại nghèo đến vậy chứ?"

Nghe vậy Huyền Hồng suýt nữa bị ông làm tức đến hộc máu.

Vậy mà vẫn chưa hết, Hà Nguy Nhiên nói một lúc, lại đưa mắt ra hiệu cho Huyền Hồng: "Nhóc con, nếu thật sự nghèo tới mức không mua nổi quần áo, vậy thì theo tôi về Việt Nam đi, tôi thuê nhà thiết kế cao cấp nhất Đà Nẵng may cho, có được không?" "Ông mới nghèo, ông mới không mua nổi quần áo!" "Cả nhà ông đều nghèo, cả nhà ông mới không mua nổi quần áo!"

Huyền Hồng thầm mắng, thiếu tí nữa là phát điên mất.

Đồng thời hận ý trong lòng đối với Lâm Bình lại tăng lên. Nếu không phải Lâm Bình đá bay anh ra ngoài thì sao anh nhìn chất vật như thế được

Sao đến nỗi bộ đồ tây hắn chọn lựa cản thận lại tung tóe ra như thế, lại còn bẩn toàn đất. "Không cần!"

Mãi lâu sau Huyền Hồng mới nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe giọng có vẻ tức phát điên rồi.

Cơ mà Hà Nguy Nhiên làm như nghe không hiểu, tự nói với chính mình: "Cũng đúng, cậu nhìn đẹp trai như vậy, chắc chẳng cần mặc đồ tây để trang trí thêm" "Phù~" Huyền Hồng thở phào một hơi.

Lửa giận trong lòng tiêu tán hơn nửa. Ông già này cũng nói được một câu tiếng người rồi.

Tôi rất đẹp trai.

Tôi vẫn luôn biết mà.

Nhưng ngay sau đó, Hà Nguy Nhiên lại nói: "Miễn cưỡng có được vài phần anh tuấn của ông đây hồi trẻ."

Ngay lập tức...

Diệu Vũ Lan: "..."

Phùng Tu Trúc: ".."

Huyền Hồng: "

Colton Spielburg và hai vị thần cảnh kia cũng lại giật giật khóe miệng một lần nữa.

Colton Spielburg còn ổn một chút, vài chục năm trước khi bọn họ còn chưa phải thần cảnh, anh đã đánh với Hà Nguy Nhiên vài trận. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org *để ủng hộ team nha !!!

Đối với năng lực mồm mép của Hà Nguy Nhiên đã có chút hiểu biết.

Nhưng hai vị thần cảnh của Nước Mỹ thì khác, cứ có cảm giác như thế giới quan bị thay đổi vậy.

Trong thần cảnh... vậy mà còn có thể loại vô liêm sỉ đến vậy?

Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt!

Không chỉ bọn họ mà lần này ngay cả Lâm Bình cũng cạn lời.

Chửi thầm trong lòng.

Lão Hà, ngài có thể bày ra tí bộ dạng thần cảnh cổ xưa nhất của Việt Nam được không.

Lúc mới tới thì mở miệng toàn tiên khí.

Bây giờ... lại mặt dày đến thế...

Mặt dày vô liêm sỉ

Như vậy có ổn không?

Mấu chốt chính là.....

Ông cũng quá gây thù kéo hận rồi!!!

Nếu tôi không ở đây, chỉ sợ hôm nay ông đã bị bốn người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Huyền Hồng bắt tay nhau đánh chết tại chỗ rồi. "Nhóc nếu bọn họ mà muốn đánh chết tôi thì con, trông cậy vào anh cả!" Lâm Bình đang chửi thầm trong lòng thì Hà Nguy

Nhiên truyền âm tới.

Lâm Bình: ".." "Ngài đây còn biết sợ à?" Lâm Bình chua ngoa nói. "Sợ? Khônh bao giờ! Chỉ là có anh ở đây, ông đây mới phải liều cái mạng già này!" Hà Nguy Nhiên nói.

Lâm Bình: "...

Hà Nguy Nhiên cười ngượng: "Lâu lắm không nổ to vậy, nhịn không nổi, tôi mới chỉ phát huy một phần công lực thôi, nếu không, tôi đảm bảo tất cả bọn họ sẽ xông tới giết chúng ta ngay!" Hà Nguy Nhiên lại nói. Ở Việt Nam, ông âm thầm bảo vệ Đà Nẵng,

Bảo vệ thủ đô an toàn. Cũng không ai đọ được cảnh giới mồm mép của ông.

Rốt cuộc thì ông Ngụy cũng là con cháu của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK