Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao lại như vậy?”

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sững so.

Trần Giang Sơn vốn đang dẫn trước một đoạn rất xa, tại sao bây giờ lại đột nhiên ngừng lại?

Kèm theo đó, vừa rồi mọi người còn nghe được một tiếng động nặng nề vang lên. “Có khi nào xe của Trần Giang Sơn thật sự bị xẹp lốp, hoặc động cơ bị tắt máy, vận hành không nhạy hay không vậy?”

Ngay lập tức có người lên tiếng nêu ý kiến. “Cậu khờ quá, nếu thật sự là xẹp lốp thì khi xe đang chạy với tốc độ cao đã sớm bị trượt bánh bay ra rồi, làm sao còn có thể an toàn thả chậm tốc độ rồi dừng lại cho được, tôi thấy có lẽ là do Trần Giang Sơn cảm thấy chiến thắng như thế không thú vị cho nên cố ý dừng lại chờ Lâm Bình đấy.

Lúc này, có người nhớ câu chuyện chạy đua giữa rùa và thỏ bèn dùng giọng điệu sâu xa mà nói. “Vậy cậu giải thích như thế nào về tiếng vang vừa rồi?” Người bạn học kia phản bác lại.

Mà lúc này, huấn luyện viên đảm nhiệm vị trí trọng tài lại dứt khoát cho ra đáp án, ông ta nói: "Có vẻ xe của Trần Giang Sơn... Gặp vấn đề rồi...

Chuyên gia cho ra đáp án như thế, ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này quá kỳ quái.

Vừa rồi Lâm Bình còn nói dùng toàn linh kiện nước ngoài nói không chừng không hợp với khung xe nội địa, chạy quá nhanh bị xẹp lốp hoặc không cơ chạy không nhạy, không ngờ vậy mà lại trở thành sự thật. “Mẹ nó, đúng là miệng quạ đen!”

Viên Phong tức tối thầm mắng một câu Bởi vì lúc này không ít bạn học đều đang nhìn về phía anh ta.

Vừa rồi anh ta còn nói chắc như đinh đóng cột rằng cho dù Lâm Bình có lái chiếc xe kia đến nát thì xe của Trầ Giang Sơn cũng sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Bây giờ... Bị vả mặt trong tích tắc rồi.

Lúc này, Trần Tĩnh lại vui mừng khôn xiết. Trịnh Khanh Kiều cũng trợn tròn hai mắt, thậm chí không nhịn được mà chửi bậy một tiếng.

Mẹ nó chuyện này cũng quá thần kỳ rồi đấy.

Chẳng lẽ Lâm Bình vẫn luôn nói chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ không thua là vì sớm đã đoán ra được chuyện này?

Nhưng thế này cũng quá khó tin rồi.

Lúc này Trần Giang Sơn cũng đang sững sờ ngồi ở trong xe của mình.

Chính bản thân anh ta cũng đã nhanh chóng xác định được xe mình đang gặp vấn đề về động cơ. “Mẹ nó!”

Trần Giang Sơn trực tiếp mắng một câu. Sao lại thật sự xảy ra vấn đề kia chứ.

Vào lúc này, thậm chí Trần Giang Sơn còn cho rằng có phải Lâm Bình đã động tay động chân gì vào xe của anh ta hay không.

Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Bình hoàn toàn không chạm vào xe của anh ta, không thể làm ra chuyện đó được.

Thật là đậu mát

Ông đây chi nhiều tiền như vậy, sử dụng toàn là linh kiện nhập khẩu, kết quả sớm không có chuyện muộn không có chuyện, cố tình lại rớt dây xích vào ngay thời điểm quyết định này!

Trần Giang Sơn tức đến nỗi đầu bốc khói, tức đến nỗi muốn hộc máu luôn rồi.

Nhũng mà... Cũng không có ích gì.

Cuối cùng Trần Giang Sơn chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của Lâm Bình bay vèo vèo qua mặt anh ta.

Trần Giang Sơn nổi giận trực tiếp ném mũ bảo vệ xuống mặt đất.

Cuối cùng...

Trận đua xe này, Lâm Bình thắng! "Oh yeah!"

Nhìn thấy Lâm Bình chiến thắng, Trịnh Khanh Kiều mạnh mẽ vung nắm đấm lên trời, động tác và tư thế đều trông vô cùng ngông cuồng táo bạo.

Mà Trần Tĩnh cũng nhẹ nhàng thở ra, toàn thân đang căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng đi.

Những người bạn học khác thì lại háo hức chờ xem kịch hay.

Chỉ có Viên Phong thì khác, nghĩ tới việc sau khi xuống xe phải đi xin lỗi bọn họ, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi. “Mình cảm thấy cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại rồi.” Trịnh Khanh Kiều trêu ghẹo.

Lúc này, cô ta, Hà Duyên, Vương Thành, còn có nhóm của Trần Tĩnh đều vây xung quanh Lâm Bình. “Lâm Bình, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi.” Trần Tĩnh nhìn Lâm Bình, hai má đỏ ửng. “Đều là bạn học với nhau, cậu không cần phải khách sáo. Lâm Bình cười nói. Nếu không phải tại mấy người này, đêm nay anh tuyệt đổi sẽ không đến nơi này. “Ấy chà chà, chỉ là bạn học bình thường thôi sao?” “Sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống vậy?” “Lâm Bình, cậu thành thật khai mau, cậu và Trần Tĩnh có quan hệ gì?” “Lúc trước cậu luôn giả vờ bản thân lạnh lùng cao ngạo không chơi xe kart, tại sao khi thấy Trần Giang Sơn tìm Trần Tĩnh thì cậu lại lập tức nhảy ra, còn chủ động cá cược với người ta nữa, chậc chậc chậc, nhìn thế nào cũng không đơn giản là bạn học của nhau.

Trịnh Khanh Kiều nhìn Lâm Bình và Trần Tĩnh, trên mặt lộ ra một nụ cười thâm ý, lông mày nhưởng lên cao. “Đúng vậy, tôi thấy mối quan hệ của hai người này thật sự không bình thường, chẳng lẽ lúc trước thứ Trần Tĩnh mang theo trong túi là quần áo của Lâm Bình?” Vương Thành cũng hớn ha hớn hở nói. “Mọi người nói bậy gì vậy.” Nghe thấy mọi người trêu chọc mình, mặt của Trần Tĩnh lập tức đỏ lên, cô ta nói: "Tôi và Lâm Bình chỉ là bạn học thôi" “Lạy ông tôi ở bụi này.”

Ngay lập tức, tụi Trịnh Khanh Kiều bật cười ha ha ha làm mặt của Làm Trần Tĩnh càng đỏ thêm. “Tôi lừa các cậu làm gì, tôi... tôi cũng chỉ mới liên lạc lại với Lâm Bình trong thời gian gần đây mà thôi... Trần Tĩnh nói nhỏ.

Nói xong, cô ta lại lén liếc nhìn Lâm Bình một cái.

Lâm Bình nghe mọi người trêu ghẹo cũng cảm thấy dường như mình đã trở về thời gian còn là học sinh bị một đảm bạn vây quanh nói nói cười cười.

Cảm giác này thật tốt.

Nhưng Lâm Bình vẫn lên tiếng giải thích: "Thật sự không phải cái loại quan hệ như mọi người nghĩ

Đúng thật là anh không ưa gì hành vi của Trần Giang Sơn, hơn nữa Trần Tĩnh còn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn anh, vì thế anh mới đứng ra giải vây cho Trần Tĩnh. “Còn nữa, tôi có đối tượng rồi.”

Lâm Bình cười nói.

Trong đầu anh lại hiện ra bóng dáng cao gầy hoàn mỹ của Tô Uyên.

Tuy bây giờ anh được người ta thuê.

Nhưng...

Đó là mẹ của con anh.

Đương nhiên cũng chính là người phụ nữ của anh rồi. “Bạn gái hay là vợ?” “Quen từ lúc nào?”

Ngay lập tức Trịnh Khanh Kiều lộ ra vẻ mặt tò mò tiếp tục tra hỏi.

Mà sau khi nghe thấy những lời này của Lâm Bình, sắc mặt của Trần Tĩnh cũng hơi cứng đờ lại. Cô ta nhìn Lâm Bình, bỗng nhiên cảm thấy có phần mất mát.

Thì ra anh... Đã có đối tượng rồi sao?

Suy nghĩ một lúc, Lâm Bình ngẩng đầu nói: "Là mẹ của con tôi.”

Mặc kệ là bạn gái hay vợ thì hình như đều không đúng cho lắm.

Dùng cái từ “mẹ của con tôi” vẫn chính xác hơn nhiều. “Cậu có con rồi sao?”

Cả đám người khiếp sợ. “Hơn bốn tuổi, đã vào nhà trẻ rồi!” Lâm Bình gật đầu. Nhưng mà. “Xùy!” Trịnh Khanh Kiều trợn to mắt liếc Lâm Bình một cái rồi nói: "Cậu khoác lác cũng làm cho giống một chút được không?”

Bốn năm năm trước Lâm Bình bao nhiêu tuổi?

Còn có con nữa chứ. Trịnh Khanh Kiều theo bản năng cảm thấy Lâm Bình đang nói đùa.

Không chỉ có cô ta mà chính cả nhóm của Trần Tĩnh cũng cảm thấy như vậy.

Thậm chí lúc này trong đầu của Trần Tĩnh còn sinh ra một suy nghĩ có khi nào đối tượng mà Lâm Bình nói chỉ là nói bừa hay không? “Sao nói thật mà không ai tin hết vậy?” Lâm Bình thở dài.

Sau đó mọi người cũng không nhắc mãi vấn đề này nữa.

Không bao lâu sau, bị mọi người trêu ghẹo một trận xong, Trần Tĩnh lại bị Trịnh Khanh Kiều và Hà Duyên kéo đi chơi xe kart.

Khó khăn lắm mới tới được đây, nhất định phải chơi một trận cho đã mới được.

Còn Lâm Bình thì vẫn trước sau như một, anh ngồi ở trên khán đài nhìn bọn họ vui chơi.

Bởi vì vừa mới thua trận, hơn nữa xe cũng đã bị hỏng, cho nên Trần Giang Sơn không vào sân nữa mà chỉ có thể lên đài ngồi cạnh Viên Phong, khoảng cách ghế ngồi của anh ta cũng cách nơi Lâm Bình nghỉ ngơi không xa.

Nhưng mà không bao lâu sau, một bạn học nam bỗng nhiên chạy tới trước mặt Trần Giang Sơn và Viên Phong, vội vã nói: "Trần Giang Sơn, lớp trưởng, không hay rồi, nhóm của Tề Ngọc, Trần Tĩnh và Trịnh Khanh Kiều đã xảy ra chuyện.” “Chuyện gì?”

Trần Giang Sơn nhăn mày lại. “Tề Ngọc lái xe không cẩn thận đụng vào người ta

Bạn học nam nhanh chóng thuật lại sự việc.

Thì ra bởi vì Trần Giang Sơn đua xe thua Lâm Bình cho nên mọi người cũng không nhắc tới chuyện nam nữ cùng đua chung nữa.

Các bạn học biết điều không nhắc tới, vì thế mọi người mạnh ai nấy chơi.

Sau khi các cô gái tụ họp lại với nhau thì tiến hành trận thi đấu riêng giữa các cô gái.

Nhưng mà trong lúc thi đấu, Tề Ngọc không chú ý rẽ sai đường đua, chạy đến bãi đua xe số hai.

Khi lái vào lối vào thì không cẩn thận đụng vào người ta, nói chính xác hơn là quẹt nhẹ trúng đối phương một chút.

Bởi vì Tề Ngọc kịp thời dừng lại xe.

Nhưng bởi vì Tề Ngọc từng là hoa khôi của lớp, hiện giờ càng trổ mã ra thêm, dáng người nở nang, nhan sắc hơn người, ít nhất có thể coi như nữ thần trong mắt mọi người.

Cho nên sau khi đối phương nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của Tề Ngọc xong thì nhất quyết không chịu buông tha cho cô ta, người nọ nói Tề Ngọc đã đụng trúng gã ta thì đêm nay phải đua xe với gã ta để chuộc lỗi, nếu không chịu thì sẽ phải bồi thường một triệu tệ tiền thuốc men.

Trịnh Khanh Kiều thấy thế lập tức dẫn theo đám con gái trong lớp lý luận cãi vã với đối phương. Nhưng mà đám người bên phía đối phương đều là những hạng người không dễ chọc.

Sau khi nhìn thấy Trần Tĩnh và Trịnh Khanh Kiều thì càng lấn tới nói đêm nay ba người Tề Ngọc, Trần Tĩnh và Trịnh Khanh Kiều phải chơi cùng với nhóm của bọn họ, nếu không thì sẽ không phải là vấn đề tiền bạc nữa, bọn họ sẽ khiến các cô gái phải trả một cái giá khác.

Lúc này đám người kia đang vây lấy nhóm của Tề Ngọc không cho bọn họ rời đi.

Nhóm các chàng trai của Vương Thành đang giằng co với đối phương, còn anh ta thì nhanh chóng chạy về báo tin.

Theo bọn họ nhận định thì chuyện này chỉ có Trần Giang Sơn mới có thể giải quyết.

Nói gì thì Trần Giang Sơn cũng có quen biết Doãn Thi Vân, ngay cả cô ta cũng phải cúi đầu chào hỏi anh ta.

Mà anh ta cũng là người có tiền nhất trong số bọn họ. Sau khi nghe rõ ngọn nguồn, Trần Giang Sơn nhăn mày lại.

Nói thế nào thì Tề Ngọc cũng có thể coi là người phụ nữ của anh ta, ít nhất đã cặp kè với anh ta một khoảng thời gian.

Mà Trần Tĩnh càng là người hiện tại anh ta coi trọng thì sao có thể để người khác nhúng chàm cho được.

Vì thế ngay lập tức, Trần Giang Sơn đứng dậy: "Đi qua đó nhìn thử, tôi cũng muốn xem xem là ai mà to gan như vậy?”

Viên Phong lúc này lại nịnh bợ: "Ở trước mặt Trần Giang Sơn cậu đây, ai cũng không dám họ he, mà lũ người này còn dám tơ tưởng tới mấy bạn nữ, đúng là không muốn sống nữa mà." "Có Giang Sơn ở đây, chắc chắn các bạn nữ sẽ không gặp phải vấn đề gì đâu." Bạn học nam tới báo tin kia cũng a dua theo.

Nghe vậy, Lâm Bình nhíu mày đứng dậy, bước theo mọi người.

Viên Phong nhìn Lâm Bình đi theo, không khỏi buông vài câu châm chọc: "Cậu ra đây làm gì? Ra đây thì có thêm ích lợi gì không?"

Đối với lời xin lỗi lần trước, Viên Phong vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nhưng với Viện Phong, Lâm Bình hoàn toàn ngó lơ, không thèm nhìn lấy một cái. "Giang Sơn tới rồi, mau nhường đường đi."

Tới ranh giới giữa sân số một và sân số hai, thấy phía trước có không ít bạn học đứng chắn đường, Viên Phong nói bằng giọng hống hách.

Nghe thấy vậy, những bạn học khác nhanh chóng nhường đường.

Lâm Bình cũng đi theo nhìn, lúc này, Tề Ngọc, Trần Tĩnh và Trịnh Kỳ Kỳ đang bị mấy người đàn ông chặn lại một chỗ.

Mà lúc này Vương Thành còn đứng một bên, trừng mắt lườm đối phương.

Không chỉ có vậy, trên mặt Vương Thành còn có vệt hồng hồng, xem ra vừa bị đối phương cho ăn một cái tát. Trong mắt Lâm Bình chợt lạnh. "Chúng mày là ai, dám tới động tay động chân với bạn học của Trần Giang Sơn?"

Viên Phong lại thêm một lần nữa phát huy toàn lực khả năng la liếm nịnh bợ của mình, đi trước đón đầu tạo thanh thế cho Trần Giang Sơn, để dựng cho hắn ta một màn biểu diễn anh hùng cứu mĩ nhân, chinh phục trái tim Trần Tĩnh. "Trần Giang Sơn là cái thá gì vậy?" Nghe vậy, một người đàn ông mập mạp đứng đối diện, hừ lạnh lên tiếng. "Ông đây muốn nhìn xem ai rảnh rỗi mà dám quản chuyện của ông đây đấy?" "Mày là thằng nào mà dám vũ nhục Trần Giang Sơn?" "Tao nói cho mày biết, Trần Giang Sơn là con trai của Trần Thiên Danh, người sáng lập ra siêu thị Hoa Đăng" Viên Phong lại cất giọng lần nữa. "Trần Giang Sơn?" Đối phương nói bằng giọng lạnh lùng: "Đừng nói chỉ có nó, bố nó có đến thì ông đây cũng chẳng nể nang phần nào đâu." "Cái này..."

Nghe thấy câu này, Viên Phong mới ý thức được người đối diện không phải loại dễ trêu chọc, trong chốc lát nín lặng không biết nói gì.

Trần Giang Sơn vốn mang vẻ tức giận chuẩn bị chơi chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, sau khi nhìn thấy người đàn ông mập mạp kia, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trần Giang Sơn thầm mắng Viên Phong "ngu đần!", đã không biết đối phương là ai rồi còn nói nhăng nói cuội, như vậy không phải là tự đào hố chôn mình hay sao? "Anh Mai, sao anh lại ở đây vậy ạ?" Trên mặt Trần Giang Sơn hiện lên vẻ xấu hổ, một tay kéo Viên Phong quay lại, rất sợ Viên Phong lại buông ra lời gì phá hỏng hết chuyện. "Sao thế, muốn rảnh rỗi quản cả chuyện anh đây à?" Người đàn ông mập mạp mà Trần Giang Sơn gọi là anh Mai hừ lạnh rồi nói. "Không dám không dám ạ." Trần Giang Sơn vội vàng nói.

Người đàn ông béo mập này tên là Mai Lực, còn lợi hại hơn cả cha hắn, có dây dưa với cả xã hội đen.

Cho dù cha hắn có tới, nói không nể mặt chính là không nể mặt rồi, huống gì còn loại con em như hắn.

Nếu hắn ta không vui mà giáo huấn Trần Giang Sơn một trận cũng không phải chuyện không thể. "Không dám thì tốt, cút ngay, đừng làm ảnh hưởng tới trò vui của ông đây"

Mai Lực mắng mà không hề nể nang. Mặt Trần Giang Sơn biến sắc. Nếu cứ vậy mà đi, đừng nói là anh hùng không cứu được mĩ nhân, danh tiếng sau này của hắn ta cũng bốc mùi mất. "Anh Mai à, đây đều là bạn học của em, anh có thể nể mặt cha em mà tha cho mấy cô ấy không, đừng so đo với con gái anh nhé?" Trần Giang Sơn vẫn kiên trì nói tiếp.

Mai Lực nhìn Trần Giang Sơn rồi gật đầu: "Được, anh cho bố chú em thể diện vậy."

Nghe vậy, gương mặt Trần Giang Sơn ảnh lên niềm vui, cảm thấy mình vô cùng hãnh diện, vẻ vang.

Đám người Tề Ngọc thở dài một hơi.

Nhưng mà, một giây sau. "Ba nữ sinh này thì có thể đi, nhưng cô em đụng vào anh đây thì phải ở lại đêm nay, vui vầy với anh một lát" Mai Lực chỉ vào Tề Ngọc rồi nói. Ủng hộ team chúng mình bằng *cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Tề Ngọc lập tức run lẩy bẩy, nhìn về phía Trần Giang Sơn với ánh mắt cầu cứu.

Khi thấy Trần Giang Sơn bỏ qua cho Trần Tĩnh, Trần Giang Sơn đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tề Ngọc, trong lòng Trần Giang Sơn bỗng rung động, dù sao Tề Ngọc cũng từng là cô gái của hắn.

Lúc này, Trần Giang Sơn lại cổ thêm một lần nữa: "Anh Mai, anh nói vui vầy một lát là có ý gì?"

Trần Giang Sơn không dám nói thẳng thừng muốn đưa Tề Ngọc đi, hắn ta sợ Mai Lực lại trở mặt, dù sao Trần Giang Sơn cũng không phải cha hắn, chỉ là một người thuộc thế hệ sau thì lời nói trọng lượng cũng chẳng nặng. "Sao thế? Thằng nhóc này, chú em thấy anh cho chú em mặt mũi rồi nên tiếp tục lên mặt phải không?"

Mai Lực liếc mắt sang, lạnh giọng nói. "Em không dám, em không dám." Trần Giang Sơn vội vàng cười cười nói. "Tề Ngọc, cô đụng trúng anh Mai thì vốn có lỗi, nên cô theo anh Mai lái vài vòng, chơi một lát, chúng tôi đợi cô ở bên kia." Trần Giang Sơn đành nói như vậy. Hy vọng Tề Ngọc xin lỗi anh Mai, rồi lái vài vòng với anh ta, coi như xong chuyện.

Nhưng nếu Mai Lực khăng khăng muốn Tề Ngọc làm gì, hắn cũng không còn cách nào.

Dù sao cũng không thể vì việc này mà cha hắn ta phải ra mặt dàn xếp được. Những mối quan hệ của cha hắn không phải dùng vào việc đó. Đành để Tề Ngọc tự mình cầu phúc thôi. "Trần Giang Sơn.

Tề Ngọc cắn răng, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ và uất ức, nước mắt rơi xuống.

Dù cô có chút yêu tiền yêu của, cũng từng nịnh bợ Trần Giang Sơn, dù cho Trần Giang Sơn muốn hồi tưởng lại chuyện ngày xưa một phen, cô cũng không từ chối, dù sao hai người cũng từng qua lại. Nhưng đó cũng là trên cơ sỞ bây giờ cô ả không có bạn trai. Thêm nữa, như vậy không có nghĩa rằng cô có thể chấp nhận bất cứ người đàn ông nào.

Mà bây giờ, Trần Giang Sơn không hề nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, nhìn thấy Trần Tĩnh ổn thoả rồi mới thở phào nhẹ nhõm, không còn quan tâm gì tới Tề Ngọc nữa.

Trần Giang Sơn quay đầu đi, coi như không nghe thấy gì. Hắn ta không còn cách nào khác, cũng không thể động vào Mai Lực được.

Hắn không thể để cha mình nợ người ta một phần ân tình được.

Dù sao mối ân tình của cha hắn vẫn rất giá trị.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên: "Anh nói là đầm trúng anh, xin lỗi, bồi thường hợp lí đều được cả, nhưng anh muốn bắt giữ người trái pháp luật thì tuyệt đối không thể " Lời vừa nói ra lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn thể mọi người.

Nhất là Tề Ngọc như thể chết đuối vớ được cọc.

Mọi người nhìn theo phía phát ra tiếng nói, ánh mắt đồng loạt rơi vào người Lâm Bình, "Ngu si, mày nói như vậy chỉ càng đẩy Tề Ngọc vào chỗ chết mà thôi." Trần Giang Sơn sau khi nghe thấy lời nói quyết liệt của Lâm Bình, lập tức chửi mắng.

Quả nhiên, nghe vậy, Mai Lực liếc về phía Lâm Bình: "Hả? Mày là cái thá gì, cũng dám quơ tay múa chân trước mặt tao sao?"

Lâm Bình nghe thấy nhưng không hề đáp lại, anh trực tiếp bước lên phía trước, tới trước mặt Mai Lực. "Mày muốn làm gì?" Mai Lực hừ lạnh nói. "Nói năng bất lịch sự với tôi, là cái sai thứ nhất của anh." Thời khắc này, ánh mắt của Lâm Bình chợt hoá thành lưỡi dao bén nhọn khoét thẳng vào Mai Lực.

Cùng lúc đó, tay Lâm Bình giơ lên vung ra một cái tát.

Chát

Tiếng bạt tai vang lên chát chúa.

Trên gương mặt mập mạp của Mai Lực hiện rõ lên năm ngón tay, sưng phồng lên.

Cảnh này khiến mọi người sợ tới mức ngây ngẩn. "Con bà nó, mày đúng là tự tìm tới cái chết, đừng có làm liên lụy tới người khác chứ?" Vẻ mặt Trần Giang Sơn thay đổi gấp gáp.

Nhưng mà Lâm Bình vờ như không nghe không thấy.

Nhân lúc Mai Lực chưa kịp phản ứng lại, anh lạnh giọng nói: "Có ý định bắt giữ người trái pháp luận, lại còn quấy rối phụ nữ, đây là cái sai thứ hai!"

Vừa dứt lời, chất

Lâm Bình trở tay lại thêm một bạt tay vào bên kia mặt

Mai Lực.

Trong chốc lát, cả gương mặt Mai Lực sưng phù, đồng thời hiện lên rõ năm dấu tay. "Mày dám đánh tao sao?" Tới lúc này rồi, Mai Lực mới phản ứng lại được, rồi lập tức nổi trận lôi đình.

Dù cho làm kinh động tới mọi người quanh đây, hắn ta nhủ thầm cũng phải dạy dỗ Lâm Bình một trận cho ra trò.

Nhưng ngay khi Mai Lực vừa lên tiếng, Lâm Bình lại nói: "Đánh bạn tôi là tội thứ ba."

Nói xong, Lâm Bình không còn giơ tay lên nữa.

Thay vào đó, anh nhấc chân. Lập tức, trước ngực Mai Lực hiện lên một dấu giày, cả người anh ta bay ngược về đằng sau.

Bay ra năm, sáu mét, rồi đập vào một chiếc xe Kart. Người hắn ta to béo, đập lõm cả chiếc xe Kart rồi mới trượt xuống. "Giết... giết nó cho ông... "Nếu có chuyện gì thì ông đây chịu trách nhiệm"

Mai Lực dùng chút hơi tàn vừa kêu vừa rên rỉ.

Những anh em hắn ta mang tới và vệ sĩ lúc này mới kịp hoàn hồn, nhao nhao xông về phía Lâm Bình. "Tiêu rồi!"

Trần Giang Sơn sợ hãi thốt lên rồi lập tức chạy trốn.

Thấy thế, những người khác cũng chạy trốn khắp nơi. "Tề Ngọc, cô còn đứng ngày ra đó làm gì? Mau đi thôi."

Trần Tĩnh thấy thể lập tức lôi kéo Tề Ngọc.

Sau đó, lại đẩy Trịnh Khanh Kiều đang nhìn tới mức rung động cho hoàn hồn, lập tức tránh đi. "Lâm Bình, trời ơi, cậu ấy đàn ông quá!" "Sao cậu ấy đẹp trai quá vậy?" Trịnh Khanh Kiều thốt lên,

Vừa nãy Lâm Bình định ra ba tội cho Mai Lực, rồi hai cái bạt tại thêm một cú đạp, đẹp trai tới mức kinh thiên động địa.

Không chỉ có Trịnh Khanh Kiều, Tề Ngọc là người trong cuộc cũng có ánh mắt vô cùng phức tạp.

Trần Giang Sơn có quan hệ thân mật với cô nhưng lại ngó lơ cô, nhẫn tâm để cô đi cùng tên béo kia.

Mà người không có quan hệ với cô, từng bị cô a dua theo cười cợt là Lâm Bình lại đứng ra che chở cho cô vào lúc nước sôi lửa bỏng. "Lâm Bình, cậu... cậu ấy không sao chứ?"

Tề Ngọc cắn đôi môi đỏ mọng, nói bằng vẻ lo lắng. "Không có việc gì đâu, cậu ấy sẽ thắng thôi."

Trong số ba cô gái, Trần Tĩnh là người bình tĩnh nhất, bởi cô biết, thân thủ của Lâm Bình vô cùng lợi hại.

Thêm nữa, cô còn biết thân phận của Lâm Bình cũng không phải dạng vừa.

Dù sao đâu phải ai cũng có thể hô một tiếng là có hơn một trăm đàn em chạy tới?

Huống chi, ngày hôm đó cô còn để ý tới người đầu trọc dẫn theo một trăm người kia bởi vì ông ta rất dễ nhận dạng, cô nghe thấy người ta gọi là Dương Thiên Long.

Mà Dương Thiên Long là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Hải Châu.

Điều đó chứng tỏ thân phận của Lâm Bình có khi còn to hơn thế nữa.

Vì thế, lúc này đây, Trần Tĩnh không quá lo lắng cho Lâm Bình.

Thậm chí ngay cả trước đó, khi cô bị Mai Lực làm khó dễ, Trần Tĩnh cũng không hề hoang mang.

Bởi cô biết, hôm nay có Lâm Bình ở đây.

Nhất định Lâm Bình sẽ không thờ ơ nhìn các cô gặp khó dễ.

Mà sự thực đã chứng minh điều đó.

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Trần Tĩnh, Tề Ngọc và Trịnh Khanh Kiều đã lùi về sau một khoảng đủ để quan sát cả cảnh tượng khó quên này.

Chỉ thấy sáu, bảy tên cao to vạm vỡ nhằm vào Lâm Bình. Nhưng Lâm Bình không hề nói câu gì, cũng không thấy anh xuất chiêu mấy. Tay phải của anh khẽ nâng, lập tức sáu bảy tên giang hồ kia như bị nghiền nát vậy, lần lượt bay ngược ra sau, tiếng kêu rên vang lên không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK