Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Hải Nam?”

Khi nghe điều này, người quản gia đã rất ngạc nhiên.

“Đây không phải là Lâm Hải Nam, còn có thể là ai?”

Sắc mặt của Kiều Trí Luân thay đổi đáng kể.

Khi ở Kim An, anh ta theo ông nội Kiều Hoàng Tài đến Kim An để xem mắt với Kim Như Lan, người của nhà họ Kim, gia tộc hàng đầu ở Kim An, thì vừa hay lúc đó Lâm Hải Nam đến gây sự với nhà họ Kim.

Chỉ một lần mà nhà họ Kim đã bị tiêu diệt.

Khi đó, anh ta đã đi theo ông nội Kiều Hoàng Tài và tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.

Anh ta đã thấy vẻ uy nghiêm vô song của Lâm Hải Nam.

Mặc dù buổi xem mắt thất bại.

Nhà họ Kiều ngay lập tức tách khỏi nhà họ Kim.

Nhưng khi đó, Lâm Hải Nam đã để lại cho anh ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể nhấc tay là tiêu diệt được nhà họ Kim, gần như là thần tượng của Kiều Trí Luân.

Mặc dù buổi xem mắt với Kim Như Lan không thành nhưng Kiều Trí Luân không hề thất bại một chút nào.

Sau khi trở về Đà Nẵng, Kiều Trí Luân làm việc chăm chỉ hơn và bắt đầu tham gia nhiều hơn vào công việc kinh doanh của gia đình.

Ngay cả khi không thể trở thành một người như Lâm Hải Nam, Kiều Trí Luân đã tìm ra con đường của mình.

Anh ta hy vọng rằng một ngày nào đó, giữa những gia đình giàu có này, anh ta cũng có thể dùng lời nói của mình để định đoạt hết thảy.

Nhưng không ngờ, nhà họ Kiều của anh ta không bị Lâm Hải Nam truy cứu ở Kim Lăng, nhưng hiện tại em trai anh ta là Kiều Minh Châu lại khiêu khích Lâm Hải Nam?

Như vậy, nếu Lâm Hải Nam quan tâm đến điều này, nhà họ Kiều có thể tiếp bước mà bị tiêu diệt như nhà họ Kim!

Khi đó mọi tham vọng của anh ta đều trở thành lời nói suông.

Tất nhiên, ngoài điều đó, sự an toàn của nhà họ Kiều quan trọng hơn.

“Kiều Minh Châu đâu? Gọi lại cho nó ngay lập tức!”

Kiều Trí Luân nói ngay lập tức.

“Cậu cả, cậu bình tĩnh, tôi sẽ liên hệ với cậu ấy ngay.”

Quản gia lập tức nói.

Cả hai đều hy vọng rằng Kiều Minh Châu tìm kiếm Lâm Hải Nam, không phải vì họ có bất bình cá nhân nào, nhưng cả hai đều biết rằng nếu không phải vì bất bình cá nhân, hoặc nếu Kiều Minh Châu không muốn làm gì đó với Lâm Hải Nam, thì Kiều Minh Châu sẽ không phải sử dụng sức mạnh của gia đình để tìm Lâm Hải Nam như vậy!

Bây giờ, cả hai chỉ hy vọng rằng Kiều Minh Châu vẫn chưa hành động!

Tuy nhiên.

Sau một lúc.

Người quản gia tái mặt!

“Cậu cả, cậu hai đã biết Lâm Hải Nam ở đâu, hiện tại đã dẫn người đi qua rồi!”

Quản gia lập tức báo lại.

“Hả... cái gì...”

Trong một lúc, Kiều Trí Luân gần như không nói nên lời.

“Gửi cho tôi vị trí của anh Lâm, tôi sẽ nhanh chóng đến ngay lập tức!”

“Còn nữa, mau báo cho ông nội!”

Kiều Trí Luân vội vàng nói.

Trong khi nói chuyện, Kiều Trí Luân, người luôn được coi là tao nhã nhưng hiện tại lại không thể kiểm soát được hình tượng của mình, vội vàng chạy ra ngoài.

Đà Nẵng, một nhà hàng đặc sản!

Nơi này được rất nhiều đánh giá tốt từ trên mạng!

Mạnh Tuyết Ly vốn dĩ luôn muốn đến đây ăn thử.

Vì vậy, Lâm Bình đã cùng cô ấy đến đây.

“Vết tích trên tay cô làm sao lại có?”

Trong một căn phòng trang nhã, Lâm Bình nhận thấy lòng bàn tay trắng nõn của Mạnh Tuyết Ly không còn trắng nõn và mềm mại như trước, thay vào đó là rất nhiều vết chai, phần nào đó đã làm hỏng vẻ đẹp của cô ấy.

Lâm Bình không nhịn được mà hỏi.

“À...” Mạnh Tuyết Ly sửng sốt một chút: “Tôi... Tôi đang luyện võ...”

“Vết chai của tôi rất xấu xí đúng không?”

Trong tiềm thức, Mạnh Tuyết Ly muốn giấu lòng bàn tay của mình để Lâm Bình không nhìn thấy.

“Không xấu!” Lâm Bình cười.

Ngay cả khi anh ấy là người thẳng thắn, anh biết mình không thể nói như vậy.

Hơn nữa, Lâm Bình vốn là một người luyện võ, lúc ban đầu tiếp xúc với võ công, tay anh cũng đầy vết chai như vậy.

Đây là con đường mà bất kỳ võ giả nào cũng phải vượt qua khi đặt nền móng.

“Tuy nhiên, tại sao cô lại luyện võ?” Lâm Bình không khỏi thắc mắc.

Trong mắt anh, tuy tính cách của Mạnh Tuyết Ly đã tiến bộ, nhưng rốt cuộc cô ấy là một tiểu thư, khổ luyện võ công làm sao được.

“Đương nhiên là bởi vì để có một ngày tôi có thể đến gần anh hơn!”

Mạnh Tuyết Ly thầm nói trong lòng.

Nhưng cô không thể nói ra điều đó.

“Tôi chỉ nghĩ rằng luyện võ khá vui, tôi muốn thử một cuộc sống khác!”

Mạnh Tuyết Ly mỉm cười.

“Vui vẻ?” Lâm Bình cười: “Được.”

“Nhưng luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều. Muốn đạt được thành công cần phải có sự kiên trì.”

“Đương nhiên, cha cô là một đại cao thủ. Với sự chỉ dẫn của ông ấy, cộng với tài chính của gia tộc, chỉ cần cô muốn luyện võ, nhất định sẽ đạt được thành tựu.”

Lâm Bình mỉm cười.

“Lâm Bình, anh thật sự cho rằng tôi luyện võ công có thể thành công sao? Tôi cũng có thể trở tông sư hóa cảnh sao?”

Đột nhiên Mạnh Tuyết Ly nhìn Lâm Bình cực kỳ nghiêm túc.

“Chỉ cần có kiên trì, nhất định có thể!” Lâm Bình lại cười.

Mạnh Tuyết Ly vẫn có phần tài năng, chỉ cần cô xây dựng căn cơ vững chắc, chưa chắc cô có thể trở thành tông sư hóa cảnh, nhưng rất có thể sẽ đạt được thành tựu lớn.

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Lâm Bình, Mạnh Tuyết Ly lập tức nở nụ cười, giống như ngọt hơn ăn mật vậy.

“Mà này, Lâm Bình, vậy... nếu tôi gặp phải nghi ngờ khi luyện võ, tôi có thể... hỏi anh...?”

Mạnh Tuyết Ly lại nhìn Lâm Bình, với ánh mắt mong đợi.

“Tốt nhất cha mình ở phía trước dẫn đường, còn có thể hỏi tôi, chỉ cần tôi có thời gian thì tôi sẽ giải đáp giúp cô!”

Lâm Bình nói lại.

Tuy nhiên, trong tương lai, anh sợ mình sẽ không có nhiều thời gian rảnh.

Ít nhất là chuyến đi đến tiên đảo lần này, Lâm Bình không biết sẽ mất bao lâu.

Và ngay khi Lâm Bình và Mạnh Tuyết Ly ăn xong và chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên.

Cánh cửa phòng của họ được đẩy ra.

Một đám đông những người đàn ông to lớn mặc đồ đen đang tiến vào!

Và đằng sau những ông lớn mặc đồ đen này còn có ba người khác, đó là Kiều Minh Châu, Nhạc Lâm Dương và Tống Ngọc Anh.

“Tại sao các người lại ở đây?”

Nhìn thấy Kiều Minh Châu, Nhạc Lâm Dương và Tống Ngọc Anh, sắc mặt của Mạnh Tuyết Ly lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ba người này, tại sao vẫn còn đeo bám đến tận đây?

“Tuyết Ly, bọn họ không tới tìm cậu, cậu đừng lo lắng, bọn họ sẽ không quấy rối cậu đâu!” Tống Ngọc Anh lập tức nói.

“Đúng vậy, tôi đến đây để tìm Lâm Bình. Trên đời này không ai dám ném khăn giấy lên người tôi như vậy!”

Kiều Minh Châu lập tức lạnh lùng nói.

“Kiều Minh Châu, tôi không chỉ có ném khăn giấy vào người anh, mà còn phải đánh chết anh.”

Đương nhiên, ngay khi Kiều Minh Châu dứt lời, một bóng người vội vàng chạy tới.

Tức giận vô cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK