Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Uy hiếp, xin lỗi

Lúc này.

Hoàng Tuấn Tú cắn răng đánh lên người tên áo đen thuộc hạ. "Cậu chủ Hoàng?”

Người áo đen ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Tú, ảnh mặt khó tin.

Đừng nói là hàn, chính đám người Ngô Thiên Bảng cũng sững sở không tin.

Đây là sao?

Vừa mới này Hoàng Tuấn Tú còn chửi ghê lắm mà

Giờ nhảy mát lại đưa thủ hạ của mình ra xin lỗi?

Hoàng Tuấn Tú vụng trộm dò xét Làm Bình Sau đó, đánh lên người tên thuộc hà “Ta kêu người đến mới vị tiểu thư đây là mới là phép Chứ đâu phải bảo người đi uy hiếp "Người ta không chịu đi người còn dám lấy danh nghia của ta ra bức hiếp ho

Vị tiên sinh này chính nghĩa, dung ra cản thì người t hiếp người lại

Cùng lúc đói

Đám thuộc hạ của Hoàng Tuấn Tà

Đám người Trần Nhã Thi: “

Mọi người xung quanh:

Xung quanh ai cũng hết hồn.

Cái gì đây? Có phải Hoàng Tuấn Tú thật không?

Không phải Hoàng Tuấn Tú phách lối kiêu căng sao?

Ta không bị hoa mắt chứ???

Hoàng Tuấn Tủ nhìn thấy tên thuộc hạ của mình vẫn ngây ngốc, mắt mù không nhìn thấy thái sơn bèn tức giận.

Lúc này.

Hoàng Tuấn Tú đạp hàn 1 cái quát: “Đm, ngươi còn không nhanh nói xin lỗi”

Hoàng Tuấn Tú sắc mặt dữ tợn.

Trong lòng cũng thấp thỏm.

Lâm Bình là nhân vật cỡ nào, đối với hắn thì chắc bố mình thì Lâm Bình còn có chút ấn tượng.

Với mình thì chắc Lâm Bình chẳng biết là ai.

Bởi vậy.

Tốt nhất là không biết đối phương là ai. Chỉ xem đây là chút xung đột cần giải quyết. “Tiên sinh, tiểu thư, thật có lỗi... Tôi vô lễ mạo phạm đến các cậu. Hy vọng cô cậu bỏ qua cho tôi”

Tên thuộc hạ kia dù vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn không ngốc lắm Hắn cũng hiểu, cậu chủ của hắn nổi tiếng ăn chơi, bình thường vô cùng phách lối

Nhưng lại rất thông minh, thủ đoạn

Nếu không làm sao trở thành người thừa kế Thiên Thanh

Lúc này hành vi của hắn khác thường như vậy, chắc chắn đây là người không thể đặc tội

Bởi vậy, lúc này tên thuộc hạ dù có không cam lòng cũng vẫn phải nói lời xin lỗi. Vì thuộc hạ đã nói lời xin lỗi nên Hoàng Tuấn Tú cũng nói: Tiên sinh, tiểu thư, là tôi mạo phạm. Ta cũng có lời nói khó nghe. Mong các cô cậu bỏ qua

Đường đường là người thừa kế Thiên Thanh mà lại cùng với thuộc hạ tự mình xin lỗi.

Ngô Thiên Bảng cùng Bạch Thanh Thanh cũng ngạc nhiên.

Kịch bản này, bị đảo ngược nhanh quá.

Chẳng lẽ trước đỏ những tin tức bọn họ đọc được đều Hoàng Tuấn Tú lại là người tài đức vẹn toàn, khiêm tốn là giả? nhã nhặn? Chỉ có Trần Nhã Thi nhíu mày, ngửi được chút vị kỳ lạ.

Hoàng Tuấn Tú tuyệt đối không thể nào là người hiểu chuyện thế này. Nếu không lúc nãy cũng không kiêu ngạo vừa bước đến đã la hét.

Trong nháy mắt, thái độ kiêu ngạo đó liền biến mất.

Trần Nhã Thi có cảm giác khá nhạy cảm.

Cô có thể cảm nhận được, Hoàng Tuấn Tú giống như có chút sợ hãi.

Hắn sợ ai vậy?

Trần Nhã Thi có chút không rõ ràng lắm.

Quay đầu nhìn Lâm Bình.

Nhưng từ trên mặt Lâm Bình chẳng có gì để nhìn. “Nhã Thi, cậu còn đứng ngày đó làm gì? Cậu chủ Hoàng không phải là người chúng ta có thể chọc ghẹo đầu, mau nói câu gì đi.” “Lâm Binh, cậu cũng tỏ thái độ đỉ

Ngô Thiên Bằng và Bạch Thanh Thanh hai người có chút nôn nóng, ghé tai người bên cạnh thấp giọng nói. Cập nhật nh*anh nhất trên tamlinh247.org

Bọn hãn không nghĩ sự việc sẽ phát triển theo hưởng này.

Người ta đã nói xin lỗi rồi.

Mình cũng nên nói gì đó đi chứ.

Miễn cho Hoàng Tuấn Tủ nổi giận.

Bọn hắn đều là người đại lục, không có ô dù gì ở Đảo Phú Quốc. Tốt nhất là không nên rước lấy phiền phức. “Xem ra là hiểu lầm thôi”

Không cần Ngô Thiên Bằng và Bạch Thanh Thanh nhắc nhở, Trần Nhã Thi cũng biết không nên đắc tội với Hoàng Tuấn Tủ, nên khẽ nói.

Nghe vậy Hoàng Tuấn Tú thở dài một tiếng

Hải hoa bắt bướm lâu nay, hắn biết, nếu phụ nữ đã không nói gì thì đàn ông cũng vậy. Lâm Bình cũng không lên tiếng gì.

Giống như cười mà không phải cười. Chỉ đứng đó nhìn xem Hoàng Tuấn Tú.

Hoàng Tuấn Tú nuốt nước bọt khẩn trương.

Ngay khi Hoàng Tuấn Tú nghĩ không chịu nổi áp lực này thì Lâm Bình nhẹ gật đầu

Rốt cuộc thì Hoàng Tuấn Tú cũng dám thở dài một hơi. Lúc này, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Hoàng Tuấn Tú cũng không dám chờ lâu, lập tức quay người đi

Ngô Thiên Băng nhìn bóng lưng Hoàng Tuấn Tú, có chút buồn bực nói: "Đây quả thật là người thừa kế Thiên Thanh? Những biểu hiện này không giống “Thế nào, chẳng lẽ cậu hy vọng hắn sẽ là loại ăn chơi thiếu gia kia. Hôm nay nhất định phải quấn lấy Nhã Thi sao?"

Bạch Thanh Thanh lườm hằn, tức giận nói. “Tớ tất nhiên không có ý này”. Ngô Thiên Bảng xấu hổ nói. “Thôi được rồi, hắn không quấy rầy chúng ta là được” Lúc này Trần Nhã Thi mở miệng nói. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của cô vẫn nhìn Lâm Bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK