Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218: Phan Thiên Hành bị đánh

Phan Thiên Hành cũng hừ lạnh một tiếng.

Chỉ có điều, tuy Phan Thiên Hành chưa từng so đấu sức lực với Viên Gia Lâm, nhưng anh ta hơi kh lưng xuống, cơ thể chuyển một vòng, tránh thoát nắm đấm của Viên Gia Lâm, sau đó thuận thể đánh một quyền vào bụng Viên Gia Lâm.

Viên Gia Lâm cũng là tay đánh nhau lão luyện, năng lực không thể khinh thường.

Tuy Viên Gia Lâm hơi bất ngờ vì "tên nhỏ con" Phan Thiên Hành có thể tránh được một quyền nhưng anh ta không hề hoảng sợ chút nào.

Tay trái lập tức hướng xuống phía dưới đỡ đòn. Chặn một quyền của Phan Thiên Hành.

Sau đó đột ngột thuận thế thúc chân phải lên, đầu gối tấn công đầu Phan Thiên Hành đang ở vị trí thấp do anh ta đã cúi người xuống

Khóe miệng Phan Thiên Hành lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Sau đó hai tay bất thình lình đan vào nhau đỡ đòn gối của Viên Gia Lâm.

Sau đó, hai người vừa gần vào nhau lại tách ra. "Hay." "Giỏi lắm."

Ngay lúc đó, một trận hoan hộ truyền đến từ phía thôn Trịnh Vân.

Bọn họ đều biết Viên Gia Lâm là ai.

Năm ngoái anh ta ỷ vào sức lực ép mọi tuyển thủ tham gia cuộc thi so quyền trong thôn, sau đó trợ giúp thôn Nhạc Lâm cướp đoạt quyền sử dụng ruộng thuốc.

Thật ra lúc Phan Thiên Hành đi lên sàn đấu không có một ai ở Trịnh Vân gửi gắm hy vọng vào Phan Thiên Hành, người mà mọi người kỳ vọng nhiều nhất là thầy Phan Huy Vũ một quyền đánh nát một cây dương.

Nhưng không ngờ rằng Phan Thiên Hành lại không phân thắng bại khi đấu với người vô địch năm vừa rồi là Viên Gia Lâm.

Không ai làm ai bị thương.

Không ai ngán ai.

Đúng là làm mọi người rất bất ngờ.

Thậm chí Trịnh Nguyên Đán và mọi người còn cảm thấy liệu có phải không cần thầy Phan Huy Vũ ra tay, chỉ cần Phan Thiên Hành đã đủ để giúp thôn Trịnh Vân bọn họ có được chiến thắng trong cuộc thi lần này rồi?

Thế là, mọi người hăng hái ngẩng đầu lên nhìn sàn đấu bên trên.

Trên sàn đấu, khuôn mặt Viên Gia Lâm lộ ra một chút nghiêm túc, không ngờ rằng cái tên nhỏ con e thẹn này lại có năng lực vượt quá dự liệu của anh ta. "Thì ra cũng chỉ có thể này, để xem hôm nay ông đây đánh mày đến mức mày phải quỳ xuống đất gọi tao là ông nội thôi."

Mà vẻ mặt Phan Thiên Hành thì ngạo nghễ, cười lạnh nhìn Viên Gia Lâm.

Sau đó anh ta lập tức chạy lấy đà mấy bước, nhảy lên một cái, dùng sức ở eo, cơ thể xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung, một tràng tiếng xé gió vang lên dưới chân anh ta, sau đó đả một cước vào đầu Viên Gia Lâm.

Phan Thiên Hành vốn không cần phải làm vậy nhưng anh ta cho rằng chiêu này của anh ta rất đẹp trai, hơn nữa sức mạnh cũng không nhỏ, nên đã sử dụng luôn.

Mặc dù anh ta luyện võ, không luyện được nội lực, nhưng nói về võ thuật chân tay anh ta luyện được không tệ lắm. Nếu anh ta tham gia mấy cuộc thi tranh tài võ thuật toàn quốc gì đó mà không có người luyện võ luyện được nội lực, không nói đến đoạt giải quán quân nhưng có được thứ hạng cao là chuyện không thành vấn đề.

Còn về một cước này của Phan Thiên Hành, tuy không gây ra tổn thương quá lớn gì với Viên Gia Lâm nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, lúc này Viên Gia Lâm cũng không lựa chọn tiến công mà là giơ tay lên đỡ, kiểm tra sức lực của đối phương, nhằm áng chừng năng lực của đối thủ một cách chính xác hơn.

Vì vậy, Phan Thiên Hành vừa đá ra một cước, Viên Gia Lâm lui về đằng sau hai bước, rơi vào thế hạ phong. Ngay lúc đó.

Người bên thôn Trịnh Vân vỗ tay tán thưởng ầm ầm.

Mà sau khi hạ xuống đất, khóe miệng Phan Thiên Hành cũng lộ ra một nụ cười khẩy.

Không chỉ có như vậy, anh ta còn nghiêng đầu nhìn về phía mọi người của thôn Trịnh Vân đang đứng, tìm thấy Trịnh Khanh Kiều, nháy mắt với Trịnh Khanh Kiều một cái để tỏ vẻ đẹp trai. "Trước kia không cảm thấy Phan Thiên Hành đẹp trai cỡ nào, nhưng bây giờ đúng là đẹp trai siêu cấp."

Hiểu Vân ngồi bên cạnh Trịnh Khanh Kiều, nhìn từng thế võ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, đẹp trai siêu cấp, sau đó lại nháy mắt với mọi người, dù cho mặt mũi không phải là đẹp trai lắm, nhưng lúc này cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác. "Xem ra, nói không chừng ánh sáng từ người anh em

Thiên Hành của chúng ta có thể quét ngang tất cả mọi người đó, ha ha!"

Đám con cháu nhà họ Trịnh ngồi gần nhau nên Trịnh Nguyên Đán cũng ở bên cạnh Trịnh Khanh Kiều và Lâm Bình, lúc này anh ấy cũng không nhịn được mà thoải mái cười to.

Những con cháu nhà họ Trịnh khác cũng vô cùng hâm mộ nhìn Phan Thiên Hành trên sàn đấu, còn ảo tưởng nghĩ nếu đó là mình thì tốt biết bao, nếu thế thì đã có thể giành vinh quang cho thôn Trịnh Vân, đã có thể thể hiện năng lực của mình, cho dù là một số chàng trai khác cũng cảm thấy vừa rồi Phan Thiên Hành thật sự đẹp trai muốn chết, ngầu muốn chết.

Hâm mộ không thôi.

Chỉ có Trịnh Khanh Kiều hừ lạnh một tiếng.

Khoa chân múa tay! So với Lâm Bình thì thế này thẩm vào đâu?

Vừa chiếm được chút thượng phong đã kiêu ngạo tự mãn, lại còn nhảy nháy mắt về phía các cô gái.

Có thể những người khác không rõ lắm, nhưng Trịnh Khanh Kiều lại cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Phan Thiên Hành nhìn chằm chằm vào cô ấy, hơn nữa mấy ngày nay, Phan Thiên Hành lúc nào cũng muốn tìm cơ hội đến bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy bốc lửa hừng hực, thể hiện ra một phần ham muốn chinh phục của anh ta, điều này khiến Trịnh Khanh Kiều không có chút ấn tượng tốt nào về Phan Thiên Hành.

Thậm chí là rất không ưa anh ta. "Lâm Bình, cậu cảm thấy anh ta có thắng được không?" Vừa hừ một tiếng xong, đột nhiên Trịnh Khanh Kiều quay đầu nhìn về phía Lâm Bình, hỏi anh. "Sẽ thua!"

Lâm Bình chỉ trả lời vẻn vẹn hai chữ. "Cái gì chứ?" "Khanh Kiều, cái người bạn học này của chị có biết ăn nói hay không vậy?" "Phan Thiên Hành xuất chiến cho thôn Trịnh Vân chúng tôi, thế mà anh ta lại nguyền rủa Phan Thiên Hành thua" "Đúng vậy, có chút mắt nhìn nào không, rõ ràng Phan Thiên Hành đang chiếm thượng phong, Viên Gia Lâm không phải là đối thủ của anh ta, thế mà lại nói Phan Thiên Hành sẽ thua, mắt mù sao?" "Đúng thật là, có năng lực được như người ta thì anh lên đi." "Lên cái gì mà lên, đêm hôm đó Phan Thiên Hành muốn cùng tỷ thí với anh ta mà anh ta còn không dám đấu, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng trốn về khách sạn, còn trông cậy vào anh ta thế nào được." Cập nhật chương mới nhất tạ*i TгцуeлАРР.coм

Ngay tức khắc, Trịnh Hiểu Vân và đám con cháu nhà họ Trịnh nhao nhao châm chọc anh.

Cho dù là Lâm Bình không có ác ý với con cháu nhà họ Trịnh nhưng đến mức này thì bọn họ cũng không còn thiện cảm gì với Lâm Bình nữa.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Bình không buồn không vui, gần như sắc mặt không thay đổi gì.

Chỉ là người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức.

Những người của nhà họ Trịnh đang ngồi đây không có ai hiểu biết về võ thuật.

Cũng chỉ vì thấy Phan Thiên Hành ra thế võ đẹp mắt nên cảm thấy anh ta đang chiếm thế lợi thế mà thôi. Trên thực tế, Phan Thiên Hành luyện võ từ nhỏ, đúng là có chút tài năng nhưng nếu nói đến năng lực thật sự thì cùng lắm chỉ sàn sàn với tuyển thủ tên Viên Gia Lâm đó thôi.

Lại nói, kinh nghiệm thực chiến của Phan Thiên Hành còn kém Viên Gia Lâm rất xa.

Ngay cả chuyện Viên Gia Lâm đang đang thử thăm dò lực lượng, tốc độ, năng lực phản ứng của anh ta bọn họ cũng không nhìn ra, còn tự cho là mình rất mạnh, coi thường đối phương, thế lại càng là chuyện đùa bỡn, khinh địch. Nếu thật sự cho Phan Thiên Hành đến sàn đấu sinh tử, người như anh ta sẽ chết rất thê thảm.

Những người khác không tin lời Lâm Bình.

Nhưng Trịnh Khanh Kiều nghe xong lại tin tưởng không hề nghi ngờ gì.

Lâm Bình nói Phan Thiên Hành thua thì nhất định anh ta sẽ thua.

Sau đó, Trịnh Khanh Kiều lại đưa mắt nhìn lên sàn đấu.

Lúc này, Phan Thiên Hành và Viện Gia Lâm đã giao thủ lần nữa.

Ba chiêu liên tiếp.

Viên Gia Lâm đều ở thế ở hạ phong, nhìn giống như phòng thủ thụ động. Điều này càng làm đám người Trịnh Hiểu Vân khinh thường nhìn Lâm Bình. "Theo tôi thấy, đợi lát nữa nhất định phải khiến Lâm Bình nói lời xin lỗi Phan Thiên Hành rồi."

Trịnh Hiểu Vân lên tiếng.

Trịnh Khanh Kiều che chở Lâm Bình như vậy, Lâm Bình bị mất mặt cũng có nghĩa là Trịnh Khanh Kiều bị mất mặt, Trịnh Hiểu Vân rất vui lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Nhưng, ngay sau khi Trịnh Hiểu Vân vừa dứt lời. Tình thế trên sàn đấu lập tức chuyển ngược lại.

Lúc Viên Gia Lâm gần như đã bị Phan Thiên Hành đánh bại, khi Phan Thiên Hành đấm một quyền qua, anh ta vung tay trái lên, lập tức đỡ được quyền của Phan Thiên Hành.

Đồng thời lúc đang vừa đón vừa đỡ, gần như trong cùng một giây nắm đấm phải của Viên Gia Lâm đã ngay trước mắt Phan Thiên Hành.

Âm!

Tức khắc, đầu Phan Thiên Hành đã trúng một quyền của Viên Gia Lâm.

Cả người bị bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK