Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Người thứ mười

Đường Thanh Tâm nghiến răng. Cô ta không muốn!

Ngay cả ba lượt dùng sát thủ nhằm vào Lâm Bình đều thất bại. Nếu cô ta không tận mắt nhìn thấy sức mạnh phi thường của Lâm Bình, Đường Thanh Tâm sẽ không sinh ra tuyệt vọng như bây giờ.

Nhưng cô ta đã tận mắt chứng kiến điều đó.

Trước sức mạnh như vậy, cô ta làm sao có thể chống lai?

Dù cho cô ta có quyền lực đến đâu, ở vị trí cao bao nhiều, có nhiều tiền bạc như thế nào, nếu anh muốn lấy mạng cô ta, đó cũng là việc dễ như trở bàn tay. Từ bỏ tập đoàn Đường thị, một mình trốn chạy rời khỏi

Hải Châu?

Đường Thanh Tâm không phải không nghĩ tới điều này.

Cô ta tin tưởng rằng dù đi đâu, làm gì thì với khả năng của bản thân, cô ta nhất định có thể lập nghiệp.

Nhưng mà. Trước hết không để ý đến việc cô ta có thể rời khỏi được Hải Châu hay không, cho dù có thể rời đi, cô ta thật sự có thể rời đi hay sao?

Ở trên thương trường, tuy rằng Đường Thanh Tâm có thể không từ thủ đoạn, làm ra bất cứ điều gì nhưng cô ta làm sao có thể từ bỏ cha mẹ và người thân của mình?

Cô ta cho rằng mình biết Lâm Bình rất rõ, có thể hành hạ Lâm Bình đến chết.

Nhưng bây giờ có vẻ như đây chỉ đơn giản là một trò đùa trong mộng tưởng của cô ta. Kiến thức của cô ta về Làm Bình chỉ giới hạn trong năm năm trước mà thôi.

Nếu giờ cô ta rời đi, liệu Lâm Bình có tức giận lây sang những người khác trong gia tộc họ Đường? Đường Thanh Tâm không biết, cũng không thể đánh cược. Dù vô tình nhưng cô ta không vô tâm.

Vẻ mặt Đường Thanh Tâm trông vô cùng phức tạp, rót nửa ly rượu whisky, lại uống một hơi cạn sạch.

Cùng lúc đó, một bóng người cao thẳng bước vào quán bar. Người đàn ông khẽ cau mày trước ánh đèn chói lóa, tiếng nhạc ồn ào và tiếng nói chuyện ồn ào trong quán bar, hiển nhiên có chút không vui. Tuy nhiên, bước chân không hề dừng lại.

Sau khi vào quản, người đàn ông đi thẳng về phía trước, anh đi về phía dãy ghế nơi Đường Thanh Tâm đang ngồi. khi nhìn thấy điều này, nhiều thợ săn phim khiêu dâm đã theo dõi Đường Thanh Tâm có chút tò mò.

Đặc biệt là những kẻ săn tình đã bị cô ta từ chối trước đỏ, khuôn mặt của họ lộ ra vẻ xem kịch vui. "Bố mày đẹp trai đến như vậy mà cô ta còn không thèm nhìn. Cô ta chắc chắn là không có mắt nhìn. "Tao đây cao lớn dũng mãnh, thân hình cường trang, đặc biệt là vòng eo rất chuẩn, rất nhiều cô gái quán bar yêu thích, bọn họ muốn bắt chuyện đều thất bại, với cái thân thể gầy gò này của mày mà muốn xông lên nói chuyện, có cái răm ấy." Trong nội tâm nhiều người thầm nghĩ.

Lúc này, ở một góc khác, có hai người đàn ông đang ngồi. Cả hai đều tầm hai mươi bốn, hai mươi năm, toàn thân mang nhãn hiệu sang trọng.

Hai người này cũng đang chú ý tới người phụ nữ xinh đẹp kia. “Vậy chân nhân, đây là người thứ mười

Trong hai người, một người đàn ông đầu nhỏ nhìn thấy người đàn ông đi về phía Đường Thanh Tâm, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. “Đoán xem, anh ta có thể kiên trì được bao nhiêu giây?

Còn người đàn ông tóc dài chải ngược ra sau, thắt bím tóc ngắn, được gọi là “chân nhân”, rất hứng thú chơi đùa. “Tôi cá là sau năm giây nữa, anh ta sẽ liều mạng rời đi.” Người đàn ông đầu nhỏ cười nói: “Người phụ nữ đó nhất định không phải người bình thường. Ngoài bộ dạng vô cùng xinh đẹp, cô ta nhất định có thân phận địa vị, mấy tay thợ săn bình thường sẽ không bao giờ lọt vào tầm mắt của cô ta.” “Nhưng đợi lát nữa anh ra tay, nhất định có thể dễ dàng tận tay bắt lấy thôi” “Ha ha ha." Người đàn ông có bím tóc ngắn được gọi là "chân nhân" cười lớn: “Tôi cũng cá là anh ta không thể giữ được năm giây “Hơn nữa, tôi gần như đã xem đủ vở kịch. Khi người đàn ông này bị đuổi đi, chúng ta hãy ra ngoài. Tối nay tôi muốn tự thưởng cho bản thân một lần phóng túng. Người phụ nữ Hải Châu này đúng là cực phẩm" "chân nhân bật cười,

Đối với vị "chân nhân" này, người đã từng nịnh nọt anh ta có rất nhiều nên đối với sự nịnh hót của Lý Phúc Cảnh người nhà họ Lý ở Tây Ninh, anh ta không cảm thấy có gì không ổn.

Anh ta đi ra ngoài, bất kể thân phận của người phụ nữ như thế nào, anh ta nhất định có thể bắt được.

Ngay cả khi cô ta hơi nhăn nhỏ, chỉ cần anh ta tiết lộ danh tính của mình, đối phương không chừng còn muốn năn nỉ trèo lên giường anh ta ấy chứ.

Tuy nhiên... ngay sau khi giọng nói của vị "chân nhân" cất lên, biểu hiện của anh ta và Lý Phúc Cảnh đều sững sờ. Không chỉ hai người bọn họ, chỉ cần ở trong quán bar này, tất cả những kẻ săn tin đang theo dõi Đường Thanh Tâm đều cứng đờ cả mặt. Bởi vì người đàn ông bị bọn họ chế nhạo trong lòng đã bước tới chỗ ngồi của người đẹp, trực tiếp ngồi xuống đối diện cô ta. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Đương nhiên, điều này không có gì quá ngạc nhiên.

Trước đó cũng có người tiến đến ngồi tại vị trí này, chẳng qua sau khi ngồi xuống đã bị đối phương quát lớn đuổi đi.

Thế nhưng sau khi người đàn ông cao gầy ngồi xuống, người đẹp đeo kính mát ngẩng đầu nhìn thấy người kia, cô ta như vừa sững sờ, cũng không quát tháo bắt người kia rời đi.

Quả thực kinh ngạc đến rớt tròng mắt “Đây... đây hẳn là bạn của cô ta.”

Lý Phúc Cảnh nhìn vị "chân nhân", anh ta vừa nói xong, cá rằng người đàn ông kia sẽ bị đá đi trong vòng chưa đầy năm giây, hiện tại bị vả mặt rồi. Gã nhanh chóng nói gì đó, muốn tìm chút thể diện cho đối phương. "Ha..." Vị "chân nhân" chỉ cười lạnh khi nghe những lời đó: "Cho dù đó là một người lạ bắt chuyện hay bạn của cô ta, thậm chí là bạn trai của cô ta, chồng cô ta thì tối nay, tôi cũng muốn người phụ nữ này." “Anh đã đến rồi?" Đường Thanh Tầm nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện có ta, không còn kiêu ngạo như trước, vẻ mặt nhìn rất phức tạp.

Người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Lâm Bình.

Lâm Bình nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Tôi không thích người khác nói chuyện với tôi mà còn đeo kính râm “Nếu anh không sợ phiền phức, tôi có thể cởi ra.

Nói xong, Đường Thanh Tâm chuẩn bị tháo xuống chiếc kính đã che khuất nửa non gương mặt của cô ta. “Quên đi, cô vẫn nên đeo vào." Lâm Bình lại nói. Thực sự anh đã xem nhẹ danh tiếng của Đường Thanh Tâm ở Hải Châu.

Sau khi tháo kính râm, quả thực sẽ có rất nhiều người có thể nhận ra cô ta rồi đến gây sự.

Nghĩ đến đây, lông mày Lâm Bình lại cau lại.

Rõ ràng, Đường Thanh Tâm không thích gặp anh ở nơi này. “Nói chuyện thôi, anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Lâm Bình dừng trên khuôn mặt Đường Thanh Tâm, vẻ mặt khá lãnh đạm.

Ngày mai là kỳ hạn ba ngày!

Anh cho Đường Thanh Tâm thời gian tổ chức họp bảo để nói rõ sự thật về vụ việc năm năm trước. “Chúng ta có thể ngồi nói chuyện như một người bạn của năm năm trước được không?" Đường Thanh Tâm cần môi nói, “Không thể." Lâm Bình đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK