Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm ầm!"

Khi Lâm Bình và Cổ Du Hải cùng ra tay một lần nữa, lấy Lâm Bình và Cổ Du Hải làm trung tâm, một chùm ánh sáng chói mắt bùng nổ, một cơn bão năng lượng cực kì khổng lồ lan ra xung quanh.

Xung quanh hai người hoàn toàn biến thành một ổ năng lượng đang sôi trào. Có thể nghiền nát mọi thứ.

"Ha ha ha, Lâm Thanh Sơn cậu sao có thể chống lại được sức mạnh của búa thần Khai Thiên" Cổ Du Hải bật cười.

Dưới một búa của hắn, Trọng Quyền Ấn đầu tiên mà Lâm Bình đánh ra trực tiếp bị xoắn nát không còn lại gì.

Sau đó mấy đợt Quyền Ấn của Lâm Bình chồng lên nhau đánh ra mặc dù sức mạnh tăng gấp đôi, nhưng búa thần Khai Thiên của hắn vẫn đập tan chúng với sức mạnh không thể đỡ nổi.

Cuối cùng trực tiếp đánh vào người Lâm Bình.

"Ngu ngốc".

Cổ Du Hải lại mắng thêm lần nữa.

Nếu đổi thành hắn, thấy tình hình không ổn đã sớm rút lui.

Nhưng hắn không ngờ, dưới tình huống Cửu Trọng Quyền Ấn của Lâm Bình hoàn toàn bị đánh nát, mà cậu ta còn dám lấy tay không chống lại búa thần Khai Thiên.

Chuyện này khác gì muốn chết.

Thậm chí Cổ Du Hải không thể không thu lại một chút sức mạnh, lo lắng Lâm Bình bị một búa của này của hắn chẻ làm hai, chết ngay tại chỗ.

Dù hắn muốn tra tấn Lâm Thanh Sơn hay phế đi hai tay hai chân của cậu ta, nhưng Cổ Du Hải không có ý định trực tiếp giết chết Lâm Thanh Sơn ở đây.

Nếu thật sự làm như vậy, hắn sẽ không cách nào đưa Lâm Thanh Sơn về giao nộp.

Ở phía xa, Huyền Hồng nhìn thấy Lâm Bình vẫn như cũ dùng thân mình chống lại búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải, cô suýt chút nữa đã chửi tục, không hiểu vì sao đến lúc này Lâm Thanh Sơn vẫn kiên trì như vậy?.

Mẹ nó thế này không phải là muốn chết sao?

Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin?

Diêu Vũ Lan vẫn luôn im lặng theo dõi tình hình của trận chiến, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Bình.

Cô cũng không nghĩ Lâm Bình ngu ngốc, nếu không, các cô thua trong tay Lâm Bình thì chẳng phải là ngu ngốc trong ngu ngốc sao?.

Nhưng, Lâm Bình lấy đâu ra tự tin mà dám chống lại Cổ Du Hải?.

"Nhóc họ Lâm, đừng làm chuyện vô ích nữa".

Hà Nguy Nhiên chắc chắn Lâm Bình nhất định còn gì đó mới dám đối chiến với Cổ Du Hải, Lâm Bình sẽ không tự đi tìm chết.

Nhưng cho dù như vậy, Hà Nguy Nhiên vẫn có chút lo lắng.

Mà vào lúc này.

Quyền Ấn của Lâm Bình trực tiếp đối chiến với Búa thần Khai Thiên.

"Ầm".

Lập tức, không gian lại chấn động.

Nhưng mà, trong ánh mắt mong đợi của Phùng Tu Trúc, Quyền Ấn của Lâm Bình cũng không bị đánh nát, toàn bộ cánh tay của Lâm Bình cũng không bị cắt nát như trong tưởng tượng của hắn.

Mà ngược lại, Quyền Ấn của Lâm Bình vậy mà trực tiếp va chạm với búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

"Thân thể của Lâm Thanh Sơn, sao có thể mạnh như vậy?".

Phùng Tu Trúc kinh hãi nói.

"Không, là chín thanh kiếm của Lâm Bình" Lúc này, Diêu Vũ Lan nói lớn.

Cô đã nhìn ra manh mối.

Lúc Quyền Ấn của Lâm Bình đối chiến với Búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải, trên Quyền Ấn của anh ta đột nhiên xuất hiện một cây đoản kiếm.

Nếu nói Quyền Ấn của Lâm Bình đối chiến cùng Búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải, còn không bằng nói một cây đoản kiếm của Lâm Bình đối chiến với Búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải.

Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng Diêu Vũ Lan vẫn rất kinh hãi với việc Lâm Bình trực tiếp lấy thân thể để đối chiến với Búa thần Khai Thiên của Cổ Du Hải.

Phải biết, Búa thần Khai Thiên trong tay Cổ Du Hải là một thần binh.

Cho dù đổi thành cổ kiếm Thanh Tuyền trong tay cô đối chiến với Búa thần Khai Thiên, mặc dù nó không thể dùng một đòn chặt đứt cổ kiếm Thanh Tuyền, nhưng Diêu Vũ Lan chắc chắn cái búa thần Khai Thiên cấp bậc thần binh kia sẽ đánh ra một lỗ trên cổ kiếm Thanh Tuyền của cô.

Mà Diêu Vũ Lan cũng không ngạc nhiên nếu nó trực tiếp chém đứt cổ kiếm Thanh Tuyền của cô.

Mà dưới thần bình không có nhiều binh khí giống như cổ kiếm Thanh Tuyền của cô.

Hơn nữa trước đó lúc cô và Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn, Huyền Hồng cùng vây công Lâm Bình, Lâm Bình đã từng sử dụng chín thanh kiếm này đối chiến với bọn họ.

Bởi vì từng đối chiến nên Diêu Vũ Lan biết chính thanh đoản kiếm của Lâm Bình rất bất phàm.

Nhưng Diêu Vũ Lan thấy cấp bậc nhiều nhất là giống với cổ kiếm Thanh Tuyền của cô mà thôi.

Nhưng bây giờ, Lâm Bình vậy mà chỉ dựa vào một cây đoản kiếm mà đã có thể chặn lại Búa Thần Khai Thiên của Cổ Du Hải?.

Chẳng lẽ, các đoản kiếm còn lại kia đều là thần binh giống Búa thần Khai Thiên?.

Trong mắt Diêu Lan Vũ hiện lên vẻ cực kỳ khó tin.

Nếu thật sự là thần binh, vậy Lâm Bình có được chín thanh thần binh kia sẽ đáng sợ đến mức nào?.

Có điều, nếu thật sự là thần binh, vậy lúc trước Lâm Bình đối chiến với các cô những thanh đoản kiếm đó lại không bộc phát ra sức mạnh thần binh?

Chẳng lẽ là bán thành phẩm của thần binh ?

Diêu Vũ Lan có chút kinh ngạc.

Mà người kinh hãi nhất chính là Cổ Du Hải.

Vì hắn nắm giữ Búa thần Khai Thiên nên mới biết được sức mạnh của thần binh này lớn bao nhiêu.

Bởi vì đây là thần binh cha hắn truyền lại sau khi qua đời.

Nên có độ phù hợp nhất định với hắn.

Nếu không chỉ với một tên chỉ mới tới cảnh giới Thần Cảnh như hắn sao có thể có được thần binh.

Vậy mà Lâm Thanh Sơn chỉ cần một quyền đã chặn được búa thần Khai Thiên của hắn?

Cổ Du Hải hoàn toàn không đoán trước được chuyện này.

Cho dù trên Quyền Ấn của Lâm Thanh Sơn có một thanh đoản kiếm, vẫn khiến cho Cổ Du Hải chưa từng cảm thấy khó tin như vậy.

"Chuyện này sao có thể?".

Nhưng sau đó, vẻ khó tin trong mắt Cổ Du Hải lại chuyển thành hưng phấn.

Thanh đoản kiếm này có thể ngăn cản một đòn của búa thần Khai Thiên, nếu không phải thần binh thì cũng là Bán Thần binh!

Hắn nhất định phải có được!

"Lâm Thanh Sơn, cậu cho rằng như vậy có thể thay đổi số phận của mình sao?" Trên mặt Cổ Du Hải lộ ra một nụ cười sắc bén.

Hắn rút búa ra chuẩn bị đánh thêm một đòn.

Tuy nhiên.

Vào lúc này, xuất hiện một cảnh tượng mà Cổ du Hải không ngờ tới.

Chỉ thấy Lâm Bình vươn tay, trực tiếp nắm lấy búa của hắn.

"Ha ha ha, ngu ngốc, quả thật là ngu ngốc, ngươi cho rằng như vậy có thể cướp búa thần Khai Thiên của ta sao?" Ngạc nhiên đi qua, Cổ Du Hải bật cười nói.

Chân nguyên trong cơ thể đột nhiên tràn vào trong búa thần Khai Thiên.

Chỉ cần hắn bộc phát một chút sức mạnh.

Kích hoạt một phần sức mạnh của thần binh.

Cánh tay của Lâm Bình đang nắm lấy búa thần Khai Thiên của hắn nhất định sẽ nát thành một bãi máu.

Nhưng.

Nhưng vào lúc này.

Trong tai Cổ Du Hải bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Thiếu chủ, cẩn thận!".

Là giọng của Lê Tông.

Khóe mắt Cố Du Hải chợt nhìn thấy bóng dáng của Lê Tông đột nhiên xông tới.

Cổ Du Hải kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trong lúc nhất thời, hắn vẫn chưa cảm nhận được có gì đó không ổn.

Nhưng sau đó Cổ Du Hải cảm thấy toàn bộ cánh tay phải dường như vượt khỏi khống chế của hắn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cổ Du Hải hoảng sợ!

Cúi đầu nhìn lại!

Đúng lúc nhìn thấy, chỗ vai phải của hắn xẹt qua một đường máu.

Toàn bộ cánh tay phải mà hắn đang nắm búa thần Khai Thiên lập tức đứt lìa.

Cùng lúc đó, mấy thanh đoản kiếm vụt qua trước mắt hắn rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK