Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384: Tin dữ, có biến

Khi Lâm Bình vẫn còn ở lại Hải Nam, chờ đợi kết quả nghiên cứu của Lâm An Tuyền.

Đêm đó.

Lâm Bình nhận được một tin dữ.

Núi Côn Long có biến động.

Trác Nguyên Võ một vị cường giả trấn giữ thần cảnh của Côn Long đã bị gãy vai trái của mình.

Và Hoàng Viễn Phương lão hiệu trưởng trợ giúp Trác Nguyên Võ trấn giữ trại huấn luyện Suối Vàng của Côn Long đã bị thương nặng đến mức sắp chết.

Sau khi tốt nghiệp trong trại huấn luyện Suối Vàng, năm vị tôn sư hoá cảnh bước ra đều là học trò của lão hiệu trưởng là sư huynh của Lâm Bình, hai người chết, ba người bị thương.

Còn Ngô Thanh vẫn luôn trú ngụ ở trại huấn luyện Suối Vàng cũng vội vã đi xuyên đêm để đến Côn Long.

Nguyên soái đương nhiệm của Bắc Trung Ương, Hà Trí Huy cũng chạy hàng ngàn cây số đến để chi viện.

Các cường giả thần cảnh khác không thể di chuyển.

Hà Nguy Nhiên đã từng tham gia vào kháng chiến và hiện đang bí mật trấn giữ Đà Nẵng, ngài là cường giả thần cảnh duy nhất ẩn náu trong thành phố phồn hoa, lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ mới tiến đến Côn Long.

Nam nhi sắt đá thà đổ máu chứ không chảy nước mắt.

Nhưng khi nhận được tin tức này, đôi mắt Lâm Bình đột nhiên đỏ lên.

Tựa như đang khóc.

Dường như anh không thể kìm chế được mà vội vã muốn quay lại Côn Long ngay trong đêm đó.

Nhưng cuối cùng, lý trí đã đánh bại tình cảm, Lâm Bình đã kìm nén lại sự bốc đồng này.

Nửa năm trước, anh ở trong trận chiến Côn Long, chém giết rất nhiều kẻ địch ghê gớm, oai danh hiển hách, nhưng cũng vì chuyện này mà trực tiếp bị trọng thương, cảnh giới hạ xuống thành hoá cảnh. Hiện nay anh vẫn chưa thể đi Côn Long được.

Không thể để lộ chuyện anh đã bị hạ cảnh giới.

Nếu không, sẽ làm cho tình hình tồi tệ hơn.

Cũng may mà tình hình ở Côn Long đã được kiểm soát.

Trong thời gian ngắn, chắc sẽ không xảy ra thêm phong ba gì nữa.

Vết thương của ông hiệu trưởng Hoàng Viễn Phương cũng không còn tiếp tục nặng thêm, đã bảo toàn được một mạng. "Trần Mạng Hữu, đồ khốn. Đường đường mang danh là cao thủ hàng đầu Việt Nam, nhưng lại cứ trốn ở đẳng sau, niệm tình ông đã từng có công lao nên vốn định cho ông thêm một khoảng thời gian, nếu chưa tới tình hình quá xấu thì sẽ không ép buộc ông. Nhưng hiện tại xem ra nếu ông cứ giấu mặt mãi trốn ở phía sau, ông đây sẽ cho ông từ Trần Mạng Hữu biến thành Trần Đoản Mệnh"

Trên khuôn mặt của Lâm Bình lộ ra một vẻ dữ tợn.

Cuối cùng trong lòng anh đã đưa ra quyết định.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Bình không thể ngồi yên được nữa, dự định trực tiếp đi đến thẳng đến Đà Nẵng để tìm Đường Thái Thiện hiệu trưởng trường đại học Hải Nam.

Về phía Lâm An Tuyền, mặc dù Lâm Bình có hy vọng, nhưng anh ấy không thể đợi thêm được nữa.

Có điều Ngay khi Lâm Bình chuẩn bị xuất phát, điện thoại di động của anh vang lên.

Là Lâm An Tuyền gọi đến.

Lẽ nào Lâm An Tuyền đã nghiên cứu ra rồi sao?

Lâm Bình trả lời điện thoại. “Có phải là ngài Bình đấy không?” Giọng nói có chút lạnh lùng của Lâm An Tuyền truyền đến, vừa có chút hưng phấn, cũng có chút mệt mỏi. “Là tôi đây.” Lâm Bình nói. "Tôi đi tra qua một số ghi chú và tư liệu mà thầy giáo để lại, cuối cùng xác định được ý nghĩa của ba chữ này."

Lâm An Tuyền nói. "Nghĩa là gì vậy?"

Lâm Bình ngay lập tức hỏi. "Ngộ Đạo Đan, đây hẳn là loại thuốc mà những người tu hành nước Tề thời Âu Lạc đã nghiên cứu ra. Tác dụng là nếu có loại thuốc này, có thể hỗ trợ người tu hành, dễ dàng ngộ đạo hơn. Tuy nhiên, đây chắc là ảo vọng của những người tu hành thời Âu Lạc thôi nhỉ?"

Lâm An Tuyền nói một cách không chắc chắn. Cô ta biết võ đạo.

Cha của cô ta, ông nội của cô ta, bao gồm một số thành viên của nhà họ Lâm, thậm chí cả vệ sĩ, đều có võ công, nhưng Lâm An Tuyền không có hứng thú với những thứ này nên cũng không biết nhiều về nó, chỉ biết sơ sơ mà thôi.

Tuy nhiên, cô ta cũng không ngạc nhiên khi có ai đó biết võ công.

Trong mắt Lâm An Tuyền việc tu hành võ đạo, đơn thuần chỉ là một chuyện viễn vông. "Tu hành? Ngộ đạo?"

Lâm Bình hơi nhíu mày.

Ở hiện đại, những người luyện võ đích thực là có tồn tại cách nói tu hành, quá trình luyện võ vốn cũng có thể nói là tự thân tu luyện.

Về phần ngộ đạo, thì đích thực lại không tồn tại trong giới võ đạo.

Suy cho cùng, luyện võ là tự thân rèn luyện, chứ không phải là thứ đạo gì hư vô mờ mịt.

Càng không tồn tại cách nói gọi là ngộ đạo hay đắc đạo thành tiên.

Kể cả cái gọi là cường giả thần cảnh, cũng bị người ta coi là lục địa thần tiên, chẳng qua là bởi vì cường giả thần cảnh rất hùng mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của con người, giống như là oai năng của các vị thần tiên mà con người tưởng tượng ra. Vì vậy đó chỉ là một cách nói bị con người quy chụp mà thôi.

Chứ trên thế giới này, không hề tồn tại cái gọi là thần tiên.

Có điều, cho đến nay võ đạo được kể truyền kỳ thực là gần như đứt đoạn.

Ngược dòng quá khứ, đích thật là rất khó nói đã từng tồn tại những thứ gì.

Nếu không, thì đã không lưu lại đủ các câu chuyện thần thoại và truyền thuyết. "Cô Tuyền, tôi có thể xem qua những ghi chép của hiệu trưởng Thiện và tài liệu bên kia của cô được không?"

Lâm Bình hỏi.

Anh muốn tự mình suy xét một chút.

Biết đâu.

Nếu có thể nghiên cứu ra bất cứ điều gì từ những thuốc này, thì sẽ rất hữu ích cho việc tu luyện võ đạo ngày nay.

Có lẽ nó có thể tạo ra được nhiều cường giả hơn. “Được.” Lâm An Tuyền gật đầu: “Có điều, anh có thể mang tài liệu bên tôi đi, nhưng tôi không thể cho anh mượn những ghi chép của thầy giáo được, anh chỉ có thể xem xong thì trả lại cho tôi ngay để tôi có thể trả lại cho thầy giáo" “Không thành vấn đề, sau khi tôi xem ngay tại chỗ thì sẽ trả lại cho cô” Lâm Bình nói: “Vậy tôi đến tìm cô nhé?”

Dù gì Lâm An Tuyền cũng đã giúp anh, không thể nào để Lâm An Tuyền tự mình đi gửi tài liệu cho anh được. "Được, ký túc xá của tôi ở...

Lâm An Tuyền cũng không từ chối, lúc này cô ấy liền nói vị trí ký túc xá của mình. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha* !!!

Đến lúc đó, cô ấy sẽ đem tài liệu xuống dưới lầu ký túc xá đưa cho Lâm Bình.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Bình lập tức đến đại học Hải Nam.

Lần này Lâm Bình cũng không cần hỏi bất kì ai nữa, theo bảng chỉ đường của trường học, rất dễ dàng đã tìm được ký túc xá của Lâm An Tuyền. "Lâm Bình?"

Ngay khi Lâm Bình đến dưới lầu kí túc xá của Lâm An Tuyền, sau khi gọi điện thoại cho Lâm An Tuyền để nói rằng anh ấy đã đến, thì nghe thấy một giọng nói.

Nghe xong.

Lâm Bình quay người lại và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bất ngờ đó lại là Hoàng Gia Tuấn đã dẫn đường giúp anh ngày hôm qua. Lúc này, Hoàng Gia Tuấn đang cùng một nữ sinh giúp đỡ một sinh viên năm nhất mới nhập học xách hành lý đi về phía ký túc xá nữ.

Lúc này Lâm Bình chào Hoàng Gia Tuấn bằng một nụ cười.

Sau khi giúp chuyển hành lý đến cửa ký túc xá nữ, Hoàng Gia Tuấn dừng lại, sinh viên nam không được phép vào ký túc xá nữ.

Đành phải nhờ bạn học nữ khác đi cùng cậu ấy giúp cô bé kia đem hành lý vào ký túc xá. Sau khi làm xong mọi thứ, Hoàng Gia Tuấn bước tới chỗ Lâm Bình nháy mắt nói: "Cậu tới đây là để tìm nữ thần à?" "Đúng"

Lâm Bình gật đầu.

Biết rằng nữ thần mà cậu ta đang nói đến chính là Lâm An Tuyền. “Không phải là cậu và nữ thần.....?” Hoàng Gia Tuấn kinh ngạc nhìn Lâm Bình.

Nghĩ đến Lâm An Tuyền chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với con trai mà hôm qua lại trò chuyện với Lâm Bình rất lâu. Tuy là đều nói về chuyện văn tự cổ, nhưng cũng xem như là lần đầu tiên phá lệ rồi.

Hôm nay.

Lâm Bình lại đến tìm nữ thần. “Không phải đâu” Lâm Bình lắc đầu. “Vậy là cậu đang theo đuổi nữ thần...?” Hoàng Gia Tuấn Nhi nghi ngờ nhìn Lâm Bình. “Cũng không phải.” Lâm Bình lại lắc đầu. "Như vậy sao, Lâm Bình, tôi có ý tốt nhắc nhở cậu một câu, bất kể cậu và nữ thần có quan hệ gì, cũng không cần biết có phải cậu đang theo đuổi nữ thần hay không, nhưng một thằng con trai như anh, nếu như quá thân thiết với nữ thần thì cậu phải chú ý một chút.”

Hoàng Gia Tuấn thấp giọng nói. "Chú ý cái gì cơ?"

Lâm Bình nhìn Hoàng Gia Tuấn hỏi. “Cậu có thấy chiếc Lamborghini đẳng kia không?” Hoàng Gia Tuấn ra hiệu cho Lâm Bình nhìn về một hướng khác.

Lâm Bình nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy đẳng đó, đối diện ký túc xá nữ, quả thật là có một chiếc Lamborghini màu xám đang đậu.

Đồng thời, có một thanh niên cao ráo, đẹp trai đứng cạnh chiếc Lamborghini với một bó hoa hồng trên tay.

Ngẩng đầu, hình như là đang nhìn về phía trên lầu ký túc xá nữ sinh. "Người cầm hoa hồng đứng bên cạnh chiếc Lamborghini đó là một trong những hot boy của trường chúng tôi, Trần Lạc Hải. Đồng thời cũng là cậu ấm của nhà họ Trần, dòng họ lớn đứng đầu ở Hải Nam. Cậu ta là người theo đuổi trung thành của nữ thần. Nếu như thấy cậu và nữ thần quá thân thiết, nói không chừng sẽ đem đến cho cậu phiền phức gì đó.

Hoàng Gia Tuấn nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK