Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Hay là tôi thử giúp cô nhé

Cảm xúc mềm mại kia khiến cho trong lúc nhất thời, Lâm Bình không nỡ dịch chuyển tay.

Chẳng qua Lâm Bình biết rõ, loại hành vi này chẳng những không lễ phép, càng là khinh nhờn với Tô Uyên.

Vì thế chỉ vẻn vẹn trong giây lát, sau khi để Tô Uyên ổn định lại trọng tâm, Lâm Bình nhanh chóng thu tay về.

Điều này khiến cho Tô Uyên vốn dĩ đang nổi giận, há to miệng, lại chỉ có thể hung dữ trợn mắt nhìn qua Lâm Bình, không nói gì nữa.

Dù sao Lâm Bình là vì không muốn cho cô ngã sấp xuống, sau đó lại biết điều nhanh chóng thu tay về.

Đây mới chính là điều khiến Tô Uyên không nổi giận được, nhưng dù sao cô cũng bị Lâm Bình chiếm hời.

Tô Uyên đương nhiên cũng không có sắc mặt quá tốt.

Lâm Bình nhìn thấy thế, tranh thủ nói: “Để tôi đi giúp cô lấy lại túi xách.

Sau khi nói xong, không đợi Tô Uyên đáp lại, Lâm Bình sải bước về phía hai tên trộm còn đang giãy dụa, muốn thoát khỏi xe máy. “Anh... Anh cẩn thận đấy” Tô Uyên nhắc nhở một câu.

Ở thành phố Hải Châu này, nạn xe tặc vẫn thường xảy ra, chỉ là trước kia không dám to gan như thế, ban ngày ban mặt lại dám ra tay ở nơi này. “Cô đã quên thân phận của tôi rồi à?” Lâm Bình quay đầu cười nói.

Sau đó Lâm Bình tiếp tục đi về phía hai tên trộm.

Đối mặt với Tô Uyên, Lâm Bình đuối lý. Nhưng khi đối mặt với hai tên trộm này, khóe miệng Lâm Bình lại nhếch lên, nở một nụ cười khẩy.

Thấy Lâm Bình đi về phía mình, sắc mặt của hai tên trộm kia thay đổi. “Nhóc con, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng, nhanh chóng biến đi.

Xe tặc chú trọng đến việc bất thình lình và nhanh gọn, cướp xong là chạy, thậm chí đối phương còn chẳng biết kẻ trộm có hình dáng như thế nào.

Nhưng hôm nay hai anh em bọn họ lại thất bại, một chiếc xe máy mới tinh, thế mà vô duyên vô cớ nổ lốp, người cũng bị thương, có thể nói, hai người bọn họ nghẹn một bụng lửa giận.

Theo lý mà nói, bọn họ nên lập tức bỏ trốn mới đúng, nhưng hai người bọn họ thấy Tô Uyên không báo cảnh sát, mà chính là để một tên ẻo lả đi đến.

Hai người bọn họ đương nhiên không vội vã chạy trốn làm gì, dù sao cũng cảm thấy tiếc chiếc xe máy này, muốn mang đi. “Đưa túi đây”

Lâm Bình đi đến gần chỗ bọn họ, chậm rãi nói. "Ranh con, chúng tạo chính là băng đảng đua xe, mày tốt nhất đừng quản chuyện bao đồng làm gì, biến đi thật xa, nếu không, chúng tao sẽ giết chết mày, có tin không?”

Sau khi nói xong, một tên đàn ông có hình xăm trên tay trực tiếp lấy một con dao găm mang theo bên người ra. “Lời giống như thế, tôi không thích lặp lại lần hai

Lâm Bình lại một lần nữa nói, vừa mới nói xong, Lâm Bình đã đưa tay ra, vỗ lên chiếc xe máy kia. Trong lúc nhất thời, “rầm” một tiếng, một chiếc lốp xe còn nguyên lành khác của xe máy, đột nhiên nổ tung.

Lốp xe phát nổ.

Đồng tử của hai tên trộm này co rút lại, trợn mắt há môm. “Chuyện này.” Người đàn ông có hình xăm trên tay cầm dao găm trong tay, tay anh ta có phần run rẩy: “Vừa rồi, lốp xe phát nổ là... Là do mày làm?”

Trước khi hành động, chiếc xe máy này đã được bọn họ kiểm tra rất cẩn thận, đây chính là nguyên tắc băng đảng đua xe của bọn họ, không thể vì chiếc xe có vấn đề mà dẫn đến hành động giống như xe bị tuột xích.

Nơi này là đường nhựa bằng phẳng, vừa rồi anh ta vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, làm sao lốp xe lại phát nổ?

Nhưng bây giờ, dường như anh ta đã có đáp án. “Anh nói thử xem?” Lâm Bình khẽ cười. “Hai người nên cảm thấy may mắn, đây là ở trước mặt cô ấy, nếu không, chỉ dựa vào việc các người dám cướp túi xách của cô ấy, còn hại cô ấy bị trật chân, kết cục của hai người tuyệt đối sẽ thê thảm hơn chiếc lốp xe này.” “Móa nó chứ, mày dọa ai đấy?”

Người đàn ông có hình xăm trên tay đột nhiên quát to. Một người vừa vỗ lên xe máy, lốp xe lập tức phát nổ, chuyện này quá không thể tin được, sau khi khiếp sợ, anh ta căn bản không tin.

Càng đừng nhắc đến lúc chiếc lốp xe đầu tiên phát nổ, Lâm Bình còn cách bọn họ mười, hai mươi mét, chẳng lẽ anh còn có thể sử dụng phép thuật như thần tiên à?

Lốp xe phát nổ, đương nhiên là có nguyên nhân khác, anh ta hoài nghi ông chủ đã bán đồ lởm cho mình.

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Lâm Bình dần dần biến mất, lại một lần nữa bình tĩnh nói: “Túi xách!”

Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho bọn họ. “Anh Hùng, hay là chúng ta trả lại túi xách cho anh ta di?"

Tên lưu manh của băng đảng đua xe bị thương ở chân kia, có chút thấp thỏm bất an nói. “Nực cười, đồ đã đến tay nào có đạo lý nhả ra?” Người đàn ông có hình xăm trên tay trừng mắt nhìn tên kia.

Sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Bình, mắng: “Tao khuyên mày một câu, biết điều một chút, băng đảng đua xe của chúng tao, mày không thể trêu chọc vào đâu, đừng lựa chọn sai lầm, cẩn thận chọc đến họa sát thân. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Sau khi nói xong, người đàn ông có hình xăm trên tay dẫn theo tên lưu manh còn lại, muốn rời đi.

Về phần chiếc xe máy này, hai chiếc lốp xe đều bị nổ hiện tại anh ta không thể mang đi. Nhưng chiếc túi LV này rất đáng tiền.

Lâm Bình hơi lắc đầu, chân phải hơi nhếch lên, đá về phía trước một cái, nhất thời toàn bộ chiếc xe máy kia bay ra ngoài.

Hai tên lưu manh kia quá sợ hãi, nhưng căn bản không tránh được. Chiếc xe máy kia trực tiếp va vào hai người bọn họ, đè bọn họ ở phía dưới.

Mà lần này, ngoại trừ những bộ phận khác, trên đùi người đàn ông có hình xăm trên tay kia phát ra một tiếng kêu "răng rắc”. Xương đùi của anh ta đã bị gãy mất. "Á!"

Hai người phát ra tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Anh... Anh thế mà chỉ cần một chân là có thể đá bay xe máy?

Con mẹ nó, đây có còn là người không vậy?

Bỗng nhiên người đàn ông có hình xăm trên tay cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ chiếc lốp xe đó, thật sự do Lâm Bình làm nổ?

Chỉ là trong lúc nhất thời, người đàn ông có hình xăm trên tay không có sức đi cân nhắc nhiều như thế. Một cảm giác đau đớn đánh úp lên người anh ta.

Lâm Bình mắt điếc tai ngơ đi đến, cầm lấy chiếc túi xách của Tô Uyên lên. Sau đó quay người rời đi, đưa túi trả lại cho Tô Uyên. “Hai người bọn họ?”

Tô Uyên có chút thấp thỏm bất an nhìn về phía bên kia.

Lâm Bình lạnh nhạt nói: “Dạy cho bọn họ một bài học, không có gì cả, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây xử lý

Tô Uyên khẽ gật đầu, không xen vào chuyện hai người kia nữa, dạy cho bọn họ một bài học, như thế cũng tốt. Chỉ là Tô Uyên vừa đi, chân phải đã cảm thấy nhói đau.

Đau đến mức Tô Uyên phải hít một hơi thật sâu. “Lúc còn ở trong quân đội, tôi biết một phương pháp giúp lưu thông máu bầm, chỉ cần xoa bóp một lượt sẽ có hiệu quả đối với việc trị liệu trật chân, hay là tôi thử giúp cô nhé?”

Lâm Bình nhìn thấy vốn dĩ gương mặt Tô Uyên đỏ ửng, lúc này lại đau đến mức sắc mặt trắng bệch, anh không nhịn được, nói ra một câu

Tô Uyên nghe thấy thế thì hơi sững sờ.

Xoa bóp, lưu thông máu bầm ư? Vậy là phải tiếp xúc thân thế, hơn nữa còn là ở trên chân, hôm nay cô mặc váy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK