Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 444: Sớm đã chết rồi

Trong lúc Lâm Bình đang sợ hãi đến mất hồn trước xác chết của tên đàn ông bị thổi rửa, trong thời gian ngắn đã giải quyết xong tất xong tất cả vết thương của anh ta, hơn nữa còn dùng thủ đoạn nghịch thiên này giúp anh ta trở thành một cường đồ thần cảnh.

Lâm Bình không ngờ rằng, thân xác của tên này đã tệ đến mức này nhưng vẫn còn thốt ra được những lời không bằng lòng: "Đây...vẫn còn yếu quá...

Lâm Bình không còn biết nói gì.

Nhưng khi nghĩ đến khi anh ta ở trong mộng cảnh nhìn thấy cảnh tượng đó, đến một cường đồ thần cảnh như Trác Nguyên Võ khi đứng trước một kẻ như ma quỷ như vậy cũng né không nổi một chưởng của hắn, bị đánh đến phun máu ra.

Lâm Bình càng nghĩ thông, không cần sợ hắn giống như lúc trước, với tốc độ gia tăng sức mạnh đó, có thể nói rằng là một bước tiến đáng để bàn nghị đến.

Sức mạnh của chính mình cũng dường như tăng lên gấp bội, cứ như có một sự nhảy vọt về chất.

Nhưng, thật sự vẫn là còn rất yếu.

Đặc biệt là khi nghĩ đến xác chết lúc trước giống như xác chết của tên này, càng có thể tái tạo lại thần kinh của anh ta. Nhưng để làm được chuyện này, với tri thức của Lâm Bình thì gần như là chuyện không thể.

Tên này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Lâm Bình thậm chí nghĩ rằng nếu tên này hắn một lần nữa xuất thế, thì cho dù tất cả cường đồ thần cảnh cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Nhưng điều đáng ngờ là một tên với sức mạnh như vậy làm sao lại trở thành bộ dạng này?

Là ai đã tạo ra trên người hắn những vết thương khiến người khác nhìn vào không khỏi kinh sợ thế này?

Đối thủ của hắn rốt cuộc là người mạnh đến mức nào? Nếu vẫn còn có kẻ khác mạnh hơn xác chết của tên này, có thể phá tan cả phong ấn của nơi trấn áp, trừ khi có sự trợ giúp của vũ khí hạt nhân, không đúng! Cho dù là vũ khí hạt nhân thì cũng chưa chắc của thể giết được đối phương.

Ây, đừng nói đến giết, thế giới này làm gì có ai có thể ngăn cản nổi đối phương? "Vẫn...quá yếu...nhưng bây giờ tôi... không thể giúp cậu được nữa".

Xác chếtngười đàn ông thở dài một hơi nói.

Chú ý lắng nghe.

Lâm Bình vẫn không thất vọng, có thể đạt được kết quả như vậy đã vượt qua dự liệu ban đầu của anh ta.

Lúc này, trên gương mặt chả Lâm Bình xuất hiện một chút tôn kính, thay đổi khẩu khí rồi nói: "Tiền bối, nếu tiền bối đã nói đến nơi trấn áp, anh nói sinh linh của thế giới khác là kẻ địch của chúng ta, vậy tại sao anh mạnh như vậy mà lại không ra tay giết chết đối phương?".

Xác chết hỏi một cách đầy nghi vấn: "Tôi rất mạnh...?", sau đó lắc lắc đầu: "Là cậu quả yếu...tôi... không mạnh...

Lâm Bình: "….…..

Lâm Bình không biết nói lời gì cho đúng.

Sau cùng, anh ta có vẻ như nhớ ra điều gì đó: "Sinh linh ở...thế giới kia...rất mạnh...

Cho dù mặt mũi hẳn sớm đã không còn gì, thậm chí có thể gọi là quá khủng bố người nhìn, nhìn không ra bất cứ biểu cảm nào.

Trong lòng Lâm Bình lúc này càng bất an trầm trọng. "Còn có...tôi không thể rời khỏi....nơi này". "Tôi không...còn nhớ...tôi là ai nữa...cũng không nhớ. thân phận của mình... nhưng có một chuyện...khắc sâu...trong linh hồn của tôi.………. "Trông coi...nơi này...phục kích...giết hết tất cả...những kẻ mạnh...xâm nhập vào đây".

Xác chết đang tiếp tục nói lần nữa.

Sắc mặt Lâm Bình thể hiện một biểu cảm quái dị.

Nói như vậy, trong mắt anh ta, đối phương không phải là một kẻ mạnh? Cho nên mới không trực tiếp giết chết?

Nhưng mà, cho dù là kẻ mạng trong Thần Kính thì trong mắt người này cũng không phải kẻ mạnh. Lâm Bình lần nữa hỏi: "Vậy tiền bối, liên quan đến thế giới ông nói đến " Anh ta muốn mọi chút manh mối từ trong lời nói của anh ta.

Nhưng sau đó.

Điều khiển Lâm Bình thất vọng là xác chết đó lắc đầu nói: "Tôi nhớ không rõ...tôi chỉ nhớ là kẻ địch.

Thấy Lâm Bình dường như vẫn còn muốn hỏi gì đó.

Xác chết đó xua tay: "Cậu...mau chạy đi...một khi ý thức tôi...rơi lại vào hỗn loạn...tôi...sẽ giết cậu."

Lâm Bình vào đây là vì tìm thầy Hoàng Viễn Phương, nhưng đến hiện tại vẫn chưa nắm được tin tức gì về Hoàng Viễn Phương anh ta làm sao có thể rời đi chứ, anh ta thật sự có chút không cam tâm.

Nhưng Lâm Bình cũng không dám làm trái lời xác chết này. Nếu không, một khi đối phương có chút không hài lòng, trong một khắc có thể lần nữa giết anh ta. Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Lâm Bình lần nữa hỏi: "Tiền bối, người già lúc trước...vẫn an toàn chứ?". Xác chết ấy lúc nãy có nói qua anh ta không nhớ rõ Hoàng Viễn Phương đang ở đâu, nhưng Lâm Bình vẫn muốn xác nhận một chút về sự an toàn của ông. "Có lẽ...vẫn an toàn...trên người ông ta...có mùi quen thuộc

Xác chết vẫn trả lời Lâm Bình. "Tôi vẫn còn một điều muốn hỏi, tiền bối, anh...sống bao lâu rồi?".

Vấn đề này cũng chính là vấn đề mà Lâm Bình vô cùng tò mò. Võ đạo không thể trường sinh nhưng có thể trường thọ!

Đây là điều mà tất cả những người luyện võ trong xã hội hiện đại đều nhận thức được.

Trên thế giới này, cho dù là người mạnh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống đến hai ba trăm tuổi, chức năng cơ thể cũng sẽ biến lão, khí huyết cũng sẽ yếu dần, cuối cùng là chết đi.

Võ đạo mà tất cả người tập võ đều theo đuổi cũng chẳng qua là do muốn gia tăng sức mạnh, có sức mạnh rồi, thì tự nhiên sẽ có được quyền thế khó ai sánh bằng, địa vị và tài sản và có thể sống lâu một chút mà thôi.

Không có ai vì trường sinh mới khổ luyện võ đạo.

Nhưng với xác chết trước mặt này, rất rõ ràng, thông qua bộ đồ rách nát mà hắn mặc có thể thấy rằng anh ta là người cận đại.

Hơn nữa, từ sức mạnh và những vết thương trên người của hắn ta có thể thấy hắn đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

Đặc biệt khi Lâm Bình nhớ đến lần anh ta nhìn thấy những xác chết tay cầm vũ khí, hình như giống với xác chết này, trên người đều là nhưng vết thương chí mạng.

Cho nên có thể đoán được rằng giữa bọn họ đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.

Không chỉ là giống như kiểu chiến đấu của con người.

Hơn nữa trong thời kì cận chưa hề có nhóm Thần Kính, thậm chí cả ghi chép về cuộc giao chiến của những kẻ mạnh hơn cả Thần Kính cũng không.

Nếu như thật sự có, một sức tàn phá lớn như vậy làm sao có thể không có ghi chép gì chứ. Sau đó, xác chết đó cũng cho Lâm Bình một câu trả lời. "Tôi... không nhớ nữa." "Hơn nữa...tôi...sớm đã chết rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK