Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dám đánh cậu chủ của nhà họ Trần ư, chắc là mày chán sống rồi phải không?" Ngay lúc đó, hai người đi theo cạnh Trần Thiên, dáng vẻ trông như hai vệ sĩ vừa giống hai con chó săn hung tợn, mới quay ra phản ứng. Một tên cầm lấy một chai rượu ở ngay bên cạnh đó rồi xông đến chỗ của Lâm Bình.

Lâm Bình vẫn không hề có động thái gì, còn Diệp Thành bỗng nhiên hơi nhúc nhích. Tiếp theo đó, hai người họ cùng chạy như bay ra ngoài. Sau khi cả hai bị ngã xuống đất thì đã cùng nhau la hét không ngừng.

Họ không thể đứng dậy nổi nữa rồi.

Biến cố bất ngờ này đã lập tức gây ra một màn rối loạn và hù dọa không biết bao nhiêu là khách hàng khiến bọn họ đã lần lượt rời khỏi đây.

Ông chủ ở đây cũng bị chuyện này thu hút mà đến, Nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, đôi mắt ông ta nheo lại. Không ngờ là cậu chủ nhà họ Trần đang có mặt tại cửa hàng của mình, rồi lại còn bị người khác đánh nữa chứ.

Đồ điên.

Mấy cái đám bọn này đúng là mấy thằng điên rồ mà, như vậy thì nguy quá đi thôi. Nếu như đám người này bỏ đi hết không còn một ai thì đến lúc đó thì chẳng phải nhà họ Trần sẽ tính sổ lên đầu lên cổ mình hay sao.

Ngay tức khắc, ông chủ đó lập tức muốn báo cảnh sát. Chu Thanh khẽ nở một nụ cười nhếch mép. "Tuy rằng những việc mà trước đây mà ông đã làm ông trời không suy xét đến, thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tôi sẽ không suy xét, vì thế cho nên tôi muốn khuyên ông một câu đó rằng ông hãy ngoan ngoãn đứng yên ở đó đi, đừng cử động.

Và trong lúc này bỗng nhiên bên tại ông chủ ở đây văng vẳng lên một giọng nói rất dễ nghe. Thế nhưng giọng nói đó lại khiến cho đầu óc ông ta gần như tê liệt.

Cứ như thể chỉ cần người phụ nữ xinh đẹp với tư thế oai hùng, mạnh mẽ này lên tiếng thôi là ông ta đã có thể chết không có chỗ chốn thân rồi. Sao mà ông ta lại dám nhúc nhích được nữa chứ.

Sau khi dùng hai chai rượu đáng Trần Thiên ngã lăn quay xuống đất thì ánh mắt của Lâm Bình nhìn chằm chằm vào Bảo Hân. Ngay lúc đó, Bảo Hân đã bị dọa đến mức sợ chết khiếp. Cô đã bao giờ gặp phải cảnh tượng nào như vậy đâu chứ. "Anh... anh muốn làm gì hả...?"

Bảo Hân kinh hãi đến mức tột độ. "Quỳ xuống."

Lâm Bình chỉ hét lên hai chữ bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Bỗng chốc, Bảo Hân cảm nhận được một cảm giác áp lực vô hình đột nhiên bao trùm và đè nén xuống toàn cơ thể của cô ta. Cảm giác ấy nặng nề như thể có một ngọn Thái Sơn đang chèn ép xuống vậy.

Sao Bảo Hân có thể chịu nổi cảm giác áp lực nặng nề đó chứ, hai chân của cô ta không còn đứng vững được nữa mà nó trở nên xiêu vẹo, ngay sau đó cô ta loạng choạng rồi quỳ xuống đất.

Lần này phải nói là Bảo Hân bị dọa đến mức sợ són cả ra quần, đáy quần của cô ta đã bị ướt một mảng luôn rồi.

Sau đó, Lâm Bình lại một lần nữa lôi cái tên Trần Thiên đang nằm dưới đất la hét không ngừng kia dậy. "Câm mồm"

Lâm Bình nhắc lại thêm một lần nữa.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Bình, ngay lúc đó toàn thân của Trần Thiên lập tức run rẩy, anh ta sợ hãi đến mức ngay cả muốn kêu lên mấy tiếng thảm thiết cũng không dám mở miệng ra kêu nữa.

Lâm Bình lúc này mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, anh quăng phắt cái tên Trần Thiên đang nằm trong tay mình qua một bên, Trần Thiên bị quăng thì ngã ngay bên cạnh của Bảo Hân, vừa đúng lúc anh ta và nằm ngay sát bên chỗ Bảo Hân đang quỳ xuống. "Mày... mày muốn làm gì?"

Cả Trần Thiên và Bảo Hân đều cùng cất lên chất giọng đang sợ đến run rẩy ấy.

Đặc biệt là ngay lúc này trên đầu của Trần Thiên đã đẫm máu, toàn thân anh ta cũng ướt sũng, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác khó coi. Còn Bảo Hân đang sợ đến són ra quần ở bên cạnh cũng không trông khá hơn là bao. "Không phải mày cũng muốn được nổi tiếng như cô ấy sao?"

Lâm Bình chỉ tay vào Tổng Thiên Trang, người mà cho đến hôm nay vẫn vô cùng xinh đẹp và nổi tiếng ở trên màn hình TV.

Sau đó anh lại đưa ánh mắt nhìn xuống Trần Thiên: "Không phải mày muốn lăng xê cho cô ta sao?" "Tao sẽ cho hai tụi bây được toại nguyện, tao sẽ cho hai người một cơ hội ngàn năm có một này." Lâm Bình nói với giọng lạnh lùng. "Rốt cuộc là mày muốn làm gì...?"

Hai người bọn họ thật sự đã bị làm cho sợ hãi đến mức tột độ. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy lúc này Chu Thanh cầm ra một chiếc điện thoại, và camera của chiếc điện thoại đó đang chĩa thẳng về hướng của hai người họ. Đặc biệt là Trần Thiên, anh ta vốn dĩ là một cậu chủ của tập đoàn Trần Phương, tuy rằng không chính thống bằng những vị kia nhưng mà cũng được coi là người kế nhiệm chính, cho dù là ở tập đoàn Trần Phương thì anh ta cũng sẽ là người đảm nhận chức vị này.

Đến hôm nay đột nhiên lại bị người khác đánh, lại còn bị đánh đến thê thảm nhếch nhác như vậy nữa chứ, rồi còn bắt anh ta quỳ ở đây sau đó quay video lại. Dường như Trần Thiên không cần nghĩ gì nhiều thì cũng đã biết được cái tên nhóc này muốn làm gì rồi. Dĩ nhiên anh ta hiểu được rằng điều mà Lâm Bình nói sẽ khiến cho bọn họ nổi tiếng là như thế nào rồi.

Đó chính là quay video lại sau đó đăng lên mạng xã hội. Nếu như thêm tiêu đề về thân phận cậu chủ tập đoàn Trần Phương của anh ta vào đó thì không cần biết Bảo Hân có nổi tiếng hay không, tuy nhiên chắc chắn một điều rằng anh ta nhất định sẽ nổi tiếng. Hơn nữa, đó còn là một sự nổi tiếng theo nghĩa xấu, bôi nhọ đến cả tập đoàn Trần Phương và nhà họ Trần nữa.

Tất cả những vị khách đến đây để ăn cơm đều bị làm cho kinh hãi đến ngơ ngác. Có một vài người sợ bị liên lụy nên đã nhanh chóng rời đi. Dĩ nhiên là vẫn còn một số đông những người ở lại để xem kịch hay. Thậm chí có không ít người cũng móc điện thoại ra và bắt đầu quay clip lại, sau đó chuẩn bị để đăng lên các tài khoản trên mạng xã hội của mình.

Lâm Bình thấy vậy, anh khẽ nhếch mép cười khẩy sau đó cất giọng nói: "Quay mình bọn họ thôi." Chỉ có năm chữ, đồng thời giọng nói cũng không quá lớn.

Thế nhưng dường như nó lại mang theo một thứ ma lực nào đó truyền vào tại của tất cả mọi người khiến cho mọi người ai nấy cũng đều không dám chĩa máy quay về phía Lâm Bình.

Và thế là tất cả bọn họ đều hướng camera tập trung quay về phía của Trần Thiên và cả Bảo Hân. "Mau xin lỗi Tô Uyên ngay!" Lâm Bình nói với giọng lạnh lùng. "Cái gì cơ?" Trần Thiên và Bảo Hân nhìn chằm chằm vào Lâm Bình tỏ vẻ không dám tin vào lời nói đó của anh. "Tao không thích việc phải lặp lại hai lần cùng một câu nói." Ánh mắt của Lâm Bình lạnh như băng.

Trần Thiên vội vàng nuốt nước bọt rồi đáp: "Mày... mày đánh tao... là bởi vì Tô Uyên sao?"

Anh ta cứ tưởng rằng việc Lâm Bình đột nhiên ra tay đánh anh ta như vậy là bởi vì anh tức giận khi trước đó họ đã cướp mất bàn của Lâm Bình. Thế nhưng, sự thực đã nói với anh ta rằng đó là bởi vì khi nãy bọn họ đã nói mấy lời với Tô Uyên.

Cả cái giới thượng lưu ở Tây Ninh này có biết bao nhiều người đã nói xấu sau lưng Tô Uyên chứ, có một số người còn dám nói ngay trước mặt nữa cơ. Ngoại trừ nhà họ Tô ra thì còn có ai quan tâm tới mấy chuyện này đầu chứ? Huống hồ là ngay cả không ít người trong nhà họ Tôi cũng xem Tô Uyên là một sự nhục nhã.

Thế nhưng chỉ vì mấy câu đối với anh ta là vô cùng bình thường không có gì là quá đáng mà lại ngang nhiên dám đánh một người là cậu chủ của tập đoàn Trần Phương như vậy ư?

Cái tên này nhất định là một kẻ điên mà. "Ê nhóc, mày có biết tạo là ai không? Tao là Trần Thiên, cậu chủ của tập đoàn Trần Phương đấy. Tao nói cho mày biết, vài ngày nữa thôi là Trần Tấn Long, tức là chú ba của tạo sẽ quay về đây, ông ấy là

Thế nhưng khi Trần Thiên vừa định nhắc đến thân phận của Trần Tấn Long thì bỗng nhiên anh ta ngưng lại không nói nữa, lúc này anh ta mới nhận ra rằng có rất nhiều máy ảnh đang chĩa về mình. "Tốt nhất là bây giờ mày hãy thả tao ra sau đó thì dập đầu xin lỗi tạo, nếu không coi chừng đến lúc đó mày có chết cũng không hiểu lý do tại sao mình chết đâu." Trần Thiên nghiến răng nghiến lợi kêu ken két. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Tuy nhiên vẻ mặt của Lâm Bình lúc này không có một động thái gì cả. "Cho hai người thời gian là ba phút, sau ba phút nếu còn không xin lỗi thì hai người không cần phải xin lỗi nữa." Lâm Bình cất giọng lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, bỗng nhiên toàn thân của Trần Thiên run lên cầm cập. Sao anh ta lại không biết hàm ý của câu nói này đó chính là khiến bọn họ phải chết chứ, đã chết rồi thì không cần xin lỗi nữa.

Lâm Bình có dám giết anh ta không? Trần Thiên cũng không dám chắc. Tuy nhiên, mấy người điên như anh rõ ràng biết anh ta là cậu chủ của tập đoàn Trần Phương mà còn dám đánh anh ta ra nông nỗi này, anh ta thật sự không dám đặt cược ván này. "Ba."

Vẻ mặt của Trần Thiên biến dạng đi, cả người của Bảo Hân cũng bắt đầu run lên lẩy bẩy. "Hai." "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì tất cả những lời nói thô thiển, xấu xa, tục tĩu mà lúc trước tôi đã nói về Tô Uyên."

Cuối cùng thì Trần Thiên vẫn phải cắn răng và nói. Trong thâm tâm anh ta đang tự thề với lòng mình rằng, nhất định... nhất định một ngày nào đó anh ta sẽ khiến cho đám người này phải trả giá thật đắt.

Đợi khi chú ba của anh ta quay về thì cả cái đất Tây Ninh này sẽ trở thành thế giới riêng của nhà họ Trần của anh ta. Đến khi đó, cái gì gọi là những dòng tộc lớn ở thành phố này chứ, trong mắt chú ba của anh ta còn chưa đáng bằng một con chó nữa.

Anh ta nhất định sẽ khiến cho Lâm Bình và những người khác phải sống không bằng chết. "Không thành khẩn, lại lần nữa." "Đồng thời phải gán thêm tên tuổi và thân phận của mình vào." "Sức chịu đựng của tao có giới hạn, tạo cho mày thêm một cơ hội cuối cùng nữa thôi đấy." Lâm Bình cất giọng lạnh lùng nói với anh ta.

Nghe thấy vậy, Trần Thiên suýt chút nữa phun ra cả máu. Khuôn mặt tái mét của anh ta hiện lên trong lớp máu me đó trông vô cùng hung tợn và đáng sợ. Sau khoảnh khắc đó "Tôi là Trần Thiên, là cậu chủ của tập đoàn Trần Phương, tôi muốn xin lỗi Tô Uyên vì tất cả những lời nói thôi thiển, tục tĩu mà trước đó tôi đã nói sau lưng Tô Uyên, rất cầu mong cô sẽ có thể tha thứ cho tôi." "Tôi là Vương Bảo Hân, là một người mẫu ảnh, tôi ... trước đây tôi đã từng nói những lời không hay về Tô Uyên, dùng... dùng những từ ngữ không được hay cho lắm, vì vậy tôi muốn gửi lời xin lỗi đến cô ấy, hi vọng... hi vọng Tô Uyên sẽ tha thứ cho tôi."

Trần Thiên và Bảo Hân lần lượt lên tiếng xin lỗi Tô Uyên thêm một lần nữa.

Lần này thì Lâm Bình mới gật gù tỏ vẻ hài lòng.

Trần Thiên nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, anh ta tự biết rằng lần này tiêu đời rồi, về nhà nhất định kiểu gì cũng sẽ bị phạt cho mà xem

Thế nhưng điều cấp bách nhất trong lúc này là mau chóng thông báo sự việc này về cho gia đình, để kêu bọn họ nghĩ cách nào đó ngăn cản việc tất cả các đoạn clip được lan truyền khắp nơi trên khắp các trang mạng xã hội.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đó thì Trần Thiên lại ngây người ra, bởi vì thấy Lâm Bình nhìn sáng Chu Thanh và nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cho bọn họ được nổi tiếng theo như ý muốn, vì vậy cần phải nói được và làm được." "Đưa ba mươi lầm tỉ ra mua hot search cho tôi." "Đồng thời cũng phải thông báo cho các cơ quan và công ty có liên quan không được xoá mất hot search

Chu Thanh lập tức gật đầu ngay: "Bảo đảm sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ a Bỗng chốc Trần Thiên và Bảo Hân có một cảm giác như đang phải đứng trước bờ vực thẳm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK