Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cái gì mà anh, nhanh lên nào, đưa tiền đây!” Trịnh Mạnh Quân nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi nói với em rồi, chỉ cần em đưa cho tôi đủ ba tỉ rưỡi, tôi sẽ tiêu huỷ hết toàn bộ ảnh và video, bây giờ em còn chưa đưa nổi tôi ba trăm triệu, còn thiếu nhiều lắm. “Đêm nay, nếu ông đây không nhận đủ ba mươi lăm triệu thì ngày mai, em cứ xem những tấm hình này phát tán khắp nơi đi.”

Sau khi nói xong, trên gương mặt Trịnh Mạnh Quân là nụ cười vô cùng tự mãn, hắn hiểu tính cách của Trần Tĩnh, cho nên luôn khống chế được cô. “Đương nhiên em cũng có thể chọn phương án khác, ngoan ngoãn theo ông đây, làm bạn gái của ông, anh sẽ tiêu huỷ hết ảnh chụp, tiền cũng để cho em giữ. Sau đó, Trịnh Mạnh Quân tiếp tục nói, nhìn Trần Tĩnh mà hai mắt hấp háy ánh sáng.

Thực ra, điều hắn ta muốn có được nhất vẫn là Trần Tĩnh.

Nếu như không phải muốn lấy được món hời từ chỗ Trần Tĩnh, hắn ta đã sớm dùng sức mạnh mà cưỡng chế rồi.

Chỉ vì sợ tính tình Trần Tĩnh quyết liệt, nếu không phải cô tự nguyện mà dùng thủ đoạn cưỡng ép cô, Trần Tĩnh sẽ bị nhục mà tự sát, lúc đó đến tiền cũng không có, Trịnh Mạnh Quân vì lí do đó mới không dùng biện pháp mạnh với CÔ. “Anh đúng là vô liêm sỉ!”

Trần Tĩnh cắn răng, cả gương mặt đỏ bừng lên vì phẫn nộ. “Tôi vô liêm sỉ sao?” Trịnh Mạnh Quân cười gần, nói: “Đúng, ông đây đúng là vô liêm sỉ đấy, tôi nhìn xem em làm gì được tôi? Em có gan thì cứ mắng tiếp đi. “Cũng ra gì đấy, còn đi trai gái với thằng mặt trắng này, ông đấy muốn nhìn xem, em có đúng là thanh thuần ngoan ngoãn như cách em biểu hiện ra ngoài hay không”

Vừa nói, Trịnh Mạnh Quân vừa đi về phía Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh là cô gái mà hắn ta vừa ý, hắn ta muốn độc chiếm cô, sao có thể để người khác nhúng chàm cô.

Thấy Trịnh Mạnh Quân đi về phía mình, chuẩn bị vươn bàn tay ghê tởm của hắn ra, Trần Tĩnh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu. “Không muốn chết thì tránh xa cô ấy ra!”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói truyền tới tai Trịnh Mạnh Quân, thanh âm rõ ràng không lớn nhưng lại khiến màng nhĩ hắn ta đau đớn một hồi.

Trịnh Mạnh Quân quay đầu nhìn, thấy là Lâm Bình đang lạnh lùng nhìn hắn, nhìn chăm chú tới mức làm hắn ta có chút e sợ. “Hai đứa chúng mày còn đợi trăng đợi sao gì nữa? Đánh nó tàn phế cho ông!” Lúc này, Trịnh Mạnh Quân quát hai tên liu riu đang cản Lâm Bình lại.

Hai tên tôm tép nghe vậy, trên mặt mang ý cười dữ tợn, đồng loạt nhằm về phía Lâm Bình.

Bọn họ cũng là giang hồ nổi danh vùng này, khét tiếng đánh nhau rất giỏi, dùng một câu trăm trận trăm thắng để hình dung cũng không phải là nói quá.

Hai người lần lượt tấn công chỗ hiểm của Lâm Bình, hai tên đó biết đánh vào đầu là đau nhất nhưng không để lại vết thương trí mạng.

Rắc rắc!

Trong chốc lát, tiếng xương vỡ vụn giòn tan vang lên.

Sau đó là tiếng kêu cứu thất thanh thảm thiết. “Hả? Hai đứa chúng mà đã lợi hại như thế rồi cơ à?” Trịnh Mạnh Quân hiếu kì, hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn.

Cứ nghĩ hai tên đệ đã nhanh chóng đánh gãy tay chân Lâm Bình rồi.

Nhưng khi ngẩng đầu, thấy Lâm Bình không hề có một vết xước đứng thẳng tại chỗ, còn hai tên lau nhau kia ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết.

Tay của hai tên đó đã gãy quặt sang một bên.

Trong chớp mắt, con người Trịnh Mạnh Quân co rụt lại, tê cả da đầu.

Lâm Bình nhìn Trần Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.

Giọng nói của Lâm Bình như thể có ma lực vậy, Trần Tĩnh đang vô cùng lo sợ bất an, cảm xúc hỗn độn, sau khi nghe giọng của anh, cả người chỉ thoáng run rẩy, rồi thả lỏng ra.

Sau đó, Lâm Bình cất bước đi về phía Trịnh Mạnh Quân. “Mày muốn gì?”

Trịnh Mạnh Quân dù có chút hoang mang, Lâm Bình đánh ngã hai tên đệ của hắn chỉ trong chớp mắt, nhưng Trịnh Mạnh Quân hắn là tên đánh nhau cực giỏi, có rất nhiều thuộc hạ, dù sao cũng là một lão đại, ngay lập tức, Trịnh Mạnh Quân trấn tĩnh lại, nhìn Lâm Bình với vẻ không có ý tốt, chuẩn bị chớp thời cơ động thủ. “Ăn tát này!”

Đáp lại Trịnh Mạnh Quân chỉ có ba chữ ngắn ngủi.

Vừa nghe dứt câu, Trịnh Mạnh Quân chưa kịp làm bất cứ hành động nào, chỉ nhìn thấy có một bàn tay tiến gần, càng ngày càng gần.

Chát

Một tiếng tát vang lên chát chúa.

Trịnh Mạnh Quân lập tức cảm thấy trên mặt đau rát, tê rần, đau tới mức cả người hắn ta co rụt lại.

Đồng thời, ăn cú tát này xong, cả người Trịnh Mạnh Quân bay ra sau vài mét, rơi thẳng xuống đất, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.

Trong huyết dịch còn có vài cái răng bị gãy, thoạt nhìn vô cùng thảm thương.

Khi Trịnh Mạnh Quân bị tát bay, ảnh chụp trong tay hắn ta cũng rơi vào tay Lâm Bình.

Bởi vì khi trước lúc Lâm Bình cứu Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đã được chứng kiến sức mạnh của Lâm Bình nên giờ đây, mặc dù vẫn vô cùng bất ngờ với thân thủ của Lâm Bình nhưng Trần Tĩnh vẫn không quá hoảng hốt. “Đừng nhìn!” Cập nhật nha*nh nhất trên tamlinh247.org

Chỉ là khi thấy ảnh chụp rơi vào tay Lâm Bình, ánh mắt Lâm Bình chuẩn bị rơi xuống bức ảnh rồi, Trần Tĩnh mới cuống quít hét lên.

Vừa gấp gáp vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Chỉ là khi cô vừa mở miệng thốt lên, ánh mắt Làm Bình đã nhìn về phía tấm ảnh.

Trong chớp mắt, gương mặt Trần Tĩnh đỏ bừng lên như quả cà chua.

Trong tấm ảnh là một cô gái không mảnh vải che thân.

Không phải ai khác, đương nhiên đó là Trần Tĩnh. Xem ra, cô bị chụp lén

Nhưng Lâm Bình cũng phát hiện ra vài mạnh mỗi từ tấm ảnh đó. “Sao cậu vẫn còn nhìn vậy?” Lúc này, Trần Tĩnh đã đi tới bên người Lâm Bình, bởi vì xấu hổ mà Trần Tĩnh muốn giật lấy tấm ảnh kia.

Thấy vậy, Lâm Bình đưa tấm ảnh cho Trần Tĩnh.

Đồng thời, anh mở miệng nói từ tốn: "Đừng lo lắng, đây không phải là cậu đâu “Không phải tôi sao?” Trần Tinh ngạc nhiên. “Tấm ảnh này chính là photoshop ghép vào, cậu nhìn kĩ là phát hiện, cô gái trong ảnh chỉ có phần đầu cậu, nhưng dáng người thì không giống cậu. Lâm Bình đáp.

Nghe vậy, cả người Trần Tĩnh run lên, lập tức mượn ánh sáng từ ngọn đèn đường mà nhìn kĩ tấm ảnh.

Không nhìn kĩ thì không thấy rõ, nhưng khi nhìn cho rõ ràng rồi, Trần Tĩnh mới phát hiện, giữa phần đầu và phần thân có chút không khớp.

Đương nhiên ngoài chút sơ hở đó, tấm ảnh còn vài điểm bất thường.

Cô gái trong ảnh có dáng người tương tự Trần Tĩnh, nhưng trước ngực Trần Tĩnh có một nốt ruồi, nhìn kĩ lại, cô gái trong ảnh này không có.

Dù sao cũng là thân thể của mình, sau khi được Lâm Bình nhắc nhở, Trần Tĩnh cẩn thận quan sát, lập tức phát hiện ra điểm không đúng này.

Trước đây, Trịnh Mạnh Quân chỉ cho cô xem lướt qua ảnh chụp đã lại rồi, khi dùng bức ảnh uy hiếp cô cũng chỉ khua khua ảnh chụp trước mặt cô, thoảng một cái rồi thôi nên Trần Tĩnh không có cơ hội nhìn cho kĩ, rồi phát hiện ra cô gái trong ảnh vốn không phải cô.

Cô chỉ cho rằng mình thực sự xui xẻo bị Trịnh Mạnh Quân chụp lén, nên mặc cho hắn uy hiếp, trấn lột tài sản. Sau khi xác nhận không phải cô, từ đáy lòng Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt Trần Tĩnh lại cứng đờ.

Vệt đỏ ửng trên mặt càng rõ rệt, Trần Tĩnh nhìn về phía Lâm Bình, hơi cắn môi, có chút không được tự nhiên: “Sao... sao cậu biết thân thể cô gái trong ảnh có vài điểm không giống tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK