Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Lâm Thiên Thanh, chúng tôi cũng đã trả lời cậu rồi, ngân vũ của tôi, có phải là cậu nên trả lại cho tôi hay không?”

Lúc này, Tiêu Sơn lần nữa nhìn Lâm Bình.

“ Không vội.”

Nghe vậy, Lâm Bình nhàn nhạt nói.

Lời vừa nói ra.

Ngay lập tức.

Sắc mặt của Tiêu Sơn liền thay đổi.

Lâm Thiên Thanh còn muốn làm cái gì?

Nếu như Lâm Thiên Thanh lại có đủ loại câu hỏi khác nữa, ba người bọn họ, khó có thể đồng ý phối hợp lần nữa với Lâm Thiên Thanh.

Cuối cùng, ngân vũ là của anh ta.

Sẽ không liên quan gì với ba người bọn họ Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng.

Bốn người bọn họ mặc dù đứng cùng một trận tuyến.

Nhưng đo cũng là bởi vì xã hội hiện đại trên Trái Đất.

Nên mới có thể nhìn ra là một thể.

Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều đên từ những tiên đảo khác nhau.

Cái gọi là lợi ích là khác nhau.

Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng ba người bọn họ không phải lúc nào cũng nhân nhượng cho anh ta.

Đúng như Tiêu Sơn nghĩ.

Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng ba người bọn họ cũng không dễ gì.

Nhưng Lâm Bình lại không quan tâm, lần nữa hỏi: “ Tôi vẫn còn có một câu hỏi, hy vọng mọi người có thể giải thích.”

“ Câu hỏi gì?”

 Lần này, Tiêu Sơn chủ động hỏi.

“ Bốn người các người phân biệt đến từ Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Hồ Và Viên Kiều, vậy... còn một người ở tiên đảo còn lại trong năm tiên đảo lớn, người của Đại Dữ đâu?

Lâm Bình ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm bốn người bọn họ.

Nghe thấy câu hỏi này.

Bốn người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Huyền Hồng và Tiêu Sơn sắc mặt lại lần nữa thay đổi.

“Tôi có thể khẳng định, người của Đại Dữ đến xã hội hiện đại rồi, chỉ là, không đi cùng với chúng tôi.” Tiêu Sơn đáp.

“ Tại sao?”

Lâm Bình lại hỏi.

Dừng một lúc, Tiêu Sơn lại nói: “ Mặc dù Phương Hồ chúng tôi, còn có Doanh Châu, Bồng lai, Viên Kiều, cả Đại Dữ cùng tạo thành năm tiên dảo lớn của Hải Ngoại, nhưng trên thực tế, chúng tai rất ít tiếp xúc với người của Đại Dữ, bọn họ cũng rất thần bí, về chuyện của Đại Dữ chúng tôi cũng không hiểu rõ.”

Nghe vậy.

Trên mặt Lâm Bình lộ ra ý cười.

Anh biết, Tiêu Sơn có thể là đang nói sự thật, nhưng chắc chắn trong đó có chút lấp liếm.

Nhưng .

Lâm Bình cũng không cố hỏi thêm.

Có một vài chuyện, về sau có thể từ từ hiểu.

“ Một câu hỏi cuối cùng, những binh khí trên tay các người, là lấy từ nơi nào?

Lâm Bình hỏi ra câu hỏi cuối cùng.

Đây cũng là nghi hoặc lớn trong lòng anh.

Bốn người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Huyền Hồng lúc trước, rõ ràng là tay không mà đến.

Nhưng,

Khi bọn họ động thủ.

Ngoài Huyền Hồng ra.

Ba người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Tiêu Sơn trên tay đều có vũ khí.

Điều này khiến cho Lâm Bình vô cùng kinh ngạc.

Cũng thích thú không thôi.

Chẳng lẽ.

Trong tay đám người tiên đảo hải ngoại này, thật có cái gì đó tàng hình cất giầu trang bị vũ khí?

Nhưng Lâm Bình nhớ là, khi trước ở chỗ Yêu Yêu.

Trước khi Yêu Yêu chìm vào giấc ngủ sâu, đã truyền cho họ một phần nặng lượng thậm chí vượt cả “ linh thực” của sinh mệnh thần tuyền.

Những “linh thực” kia chỉ là Yêu Yêu tiện tay vẫy một cái lấy ra.

Lúc đó Lâm Bình nghĩ, những thứ đồ của Yêu Yêu là từ đâu lấy ra.

Bây giờ nhìn thấy ba người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc và Tiêu Sơn, cũng là tiện tay vung ra binh khí của mình, trong lòng Lâm Bình không tránh khỏi có chút nóng như lửa.

 Nếu như, thật có vật cất giữ trang bị.

Thế thì có nhiều chuyện sẽ rất tiện.

Ví dụ như.

Chín mảnh kiếm gẫy của anh, sẽ không cần phải mang theo bên ngoài người mình.

Vì lí do này, Lâm Bình còn tìm người tạo ra một hộp kiếm trông giống như đồ trang trí mặt dây chuyên để đựng chín mảnh kiếm gẫy.

Nhưng , xét cho cùng nó vẫn bất tiện.

Hơn nữa.

Như vậy cũng dễ khiến người khác chú ý.

Ở một mức độ nào đó, mối đe dọa của mảnh kiếm gãy cũng sẽ nhỏ hơn.

Hoặc ví dụ như là.

Con dao quỷ “ Phệ Huyết” mà anh lấy được từ Kenan Smith!

Lâm Bình bởi vì không thích khí tức quỷ dị của con dao quỷ “ Phệ Huyết” , cũng không có chỗ để cất giữ.

Vì thế.

Khi truy lùng Kenan Smith trước đây.

Khi đi qua nước Syria.

Lâm Bình làm rơi mất nó ở đại sứ quán bên Việt Nam.

Nếu như có được vật cất giữ trạng bị.

Thì không chỉ tiện lợi mang theo vũ khí.

Bao gồm cả việc nếu như Lâm Bình tìm được bảo vật thiên địa nào đó, cũng có chỗ để.

Không giống như trước đây ở sa mạc Ukata, sinh mệnh thần tuyền đều là bình đựng, sau đó là hai cô gái Hứa Tinh, Chu Thanh mang theo trong ba lô.

Nghe thấy câu hỏi cuối cùng của Lâm Bình, là về vật cất giữ trang bị.

Mấy người Tiêu Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thấy điều này.

Lâm Bình trong lòng có dự cảm không tốt.

Nếu như thật có loại bảo vật vô giá này, mấy người Tiêu Sơn không nên thờ phào nhẹ nhõm, ngược lại nên đề cao cảnh giác.

Mà lúc này.

Tiêu Sơn cũng mở miệng nói . 

 “Lâm Thiên Thanh, vũ khí của chúng tối đều là được lấy ra từ vật cất giữ trạng bị của chúng tôi, ở phần eo lưng trên người chúng tôi, chính là không gian của vật cất giữ.”

“ Cái túi thơm ở eo lưng Diêu Vũ Lan là vật cất giữ trang bị của cô ấy.”

“ Nhưng, cái này cho dù chúng tôi có cho cậu, cậu cũng không cách nào sử dụng được nó.”

“ Vả lại, có sử dụng được đi chăng nữa, đoán là cậu cũng sẽ không biết dùng.”

Tiêu Sơn không hề che giấu.

Nghe vậy.

Lâm Bình không nói gì.

Một lúc sau.

Sau khi thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Lâm Binh, Tiêu Sơn trong lòng có chút thất vọng.

Anh còn nghĩ sẽ nhìn thấy sự ghen tị hiện lên trên mặt Lâm Bình, hoặc sau khi nghe những gì anh nói, hắn sẽ đầy tò mò hoặc nghi ngờ. 

Kết quả.

Anh không nhìn thấy bất kì cảm xúc gì trên mặt của Lâm Bình.

Thế là.

Sau khi dừng lại một lúc.

Vì “Ngân vũ” của mình, Tiêu Sơn lại mở miệng lần nữa nói: “ Cho dù là cái eo lưng trên người tôi hay là túi thơm ở phần eo của Diêu Vũ Lan, hoặc là vật cất giữ trang bị trên người của Phùng Tu Trúc và Huyền Hồng, cũng đều không phải có chức năng tàng hình.”

“ Những cái này, đều chỉ là một phương tiện mà thôi.”

“ Những gì được kết nối là không gian ban đầu do các vị thần chân chính tạo ra.”

“ Cũng có thể nói là, những đồ vật này của chúng tôi đều được cất giữ ở chỗ Chân thần cường giả, kể cả có đưa cho cậu, cậu cũng dám bỏ đồ của mình vào đó sao?”

“ Còn về việc lấy ra, càng không cần phải nghĩ, không có ấn ký gốc Chân thần cường giả đưa, thì sẽ không có cách nào lấy từ trong đó ra được.”

“ Hơn nữa, Chân thần cường giả có đưa cho chúng tôi ấn ký, thì chúng tôi cũng chỉ có thể lấy ra những đồ mà chúng tôi bỏ vào đó mà thôi, còn trong không gian gốc Chân thần cường giả liên kết, còn có những thứ gì, chúng tôi cũng không biết, cũng không có cách nào lấy ra.”     

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK