Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không biết” Bác Lê đáp

So với vẻ không tự nhiên của tuổi trẻ, khi Bác Lê nhớ về người đó, trên mặt càng lộ ra vẻ kính trọng.

“Không nghĩ nhiều như vậy nữa, đi nhà họ Lâm trước, sau đó đem theo mấy người về nghiên cứu một hồi là sẽ biết”. Thanh niên nói sau đó cất bước đi đi thẳng về phía cửa chính nhà họ Lâm.

“Các ngươi là ai? Có hẹn trước không?” Khi thanh niên và người già đi tới nhà họ Lâm, họ không hề dừng lại mà chuẩn bị tiếp tục bước vào trong nhà, người bảo vệ đứng bên cạnh canh gác của nhà họ Lâm, ngăn cản lại và hỏi.

“Cút”

Tất nhiên, đối mặt với câu hỏi của nhân viên bảo vệ, thanh niên chỉ hừ lạnh một tiếng.

Người bảo vệ tiến đến hỏi nghe tiếng hừ lạnh, cả người như thể bay ra ngoài. Mà lúc bảo vệ chuẩn bị tiến ra ngoài thì trong nhà họ Lâm ,từ xa sắc mặt Lâm Uy Viễn đã biến đổi.

“Thần cảnh”

Lâm Uy Viễn đưa mắt nhìn về phía cánh cổng, sau đó, Lâm Uy Viễn lập tức đứng dậy, thân hình lóe sáng. Cả người nhanh như chớp hướng về phía cổng. Khi Lâm Uy Viễn đi tới cổng liền nhìn thấy nhà họ Lâm đang nằm dưới đất không biết sống chết. Mà một cụ già mặc áo cổ trang mà không biết là từ thời nào đang theo một thanh niên có khí chất phi thường, hai người đã đi qua cánh cửa nhà họ Lâm rồi.

Đi tới chỗ trong sân , sau khi nhìn thấy hai người , Lâm Uy Viễn đồng tử co rút mạnh. Hai người thần cảnh, ông già thì bỏ đi. Từ khi nào Trung Quốc lại có một vị thần cảnh trẻ tuổi như vậy.

“Hỏi, các ngươi là ai? Vì sao lại làm bị thương người nhà họ Lâm ta?

Lâm Uy Viễn cố chấp, trầm giọng hỏi.

Vừa hỏi Lâm Uy viễn lập tức liên hệ với Lâm An Tuyền nói : “An Tuyền, lập tức liên lạc với anh Lâm Thanh Sơn, nói có hai người thần cảnh một già một trẻ đến nhà họ Lâm, không có thiện ý”. Trong lòng Lâm Uy Viễn có một dự cảm không tốt.

Thần cảnh của Trung Quốc, ngoài Lâm Thanh Sơn còn ở trên đời này thì các vị khác không rõ tung tích. Bao gồm lúc đầu năm, người mới được thăng cấp lê thần cảnh.

Ngày thứ hai sau khi đột phá thần cảnh liền biến mất khỏi Trung Hải, không quay về nữa. Mà bây giờ đột nhiên xuất nhiện hai vị thần cảnh một người già một người trẻ, mà đến nhà họ Lâm lại không hề hay biết, lại làm bị thương mấy người bảo vệ của nhà họ.

Quan trọng là Lâm Uy Viễn có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người của họ. Điều này làm Lâm uy viễn không thể không đề phòng. Chỉ là sau khi Lâm Uy viễn truyền tin người thanh niên không đáp câu trả lời trước đấy cảu Lâm uy viễn mà ngược lại lại nhìn hắn với vẻ mặt trêu tức.

“Lâm Thanh Sơn? Là vị thần chiến tranh trung quốc?

“Thần cảnh”

“Các người nhà họ Lâm?”người thanh niên nghiền ngẫm nói. Đương nhiên người thanh niên nói xong thì sắc mặt Lâm Uy viễn lại biến đổi mạnh.

Những lời Hắn nói với Lâm An Tuyền người thanh niên trước mặt sao lại biết được?

Nên biết, hắn từ trước chưa nghe nói có ai có thể nghe được giọng truyền âm của người khác. Đây là việc từ trước giờ chưa xảy ra. Đây không chỉ là việc làm trong lòng Lâm Uy viễn cảm thấy nặng nề đến cực điểm. Xem ra người đến còn mạnh hơn những gì hắn nghĩ. Hơn nữa khách đến không có ý tốt.

“Có phải ngươi hiếu kì vì sao ta lại có thể nghe được truyền âm của ngươi?”người thanh niên hình như biết Lâm Uy Viễn đang nghĩ gì vậy, cười lạnh nói.

“người này từ nhà họ Lâm các ngươi, gần như không có đổi thủ, ngay cả địch cũng không thể không bái phục hắn, nhưng những người họ Lâm các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đáng thương đáng thương”.

Ngay sau đó, cái cười lạnh của người thanh niên lại trở thành sắc mặt của sự thương hại.

“người đó, gần như không có đối thủ?” trong lòng Lâm Uy viễn có chút nghi hoặc.

Đột nhiên Lâm Uy Viễn dường như là nhớ tới cái gì vậy.

“Lâm chiến thần?”

Lâm uy viễn cất giọng kinh ngạc.

Từ nhà họ Lâm? Nhưng những người mạnh nhà họ Lâm ngoài Lâm chiến thì hắn là mạnh nhất. Nhưng rất nhiển nhiên, người mà người thanh niên nhắc tới không phải là anh ta.

Vậy nếu là người mạnh nhất của nhà họ Lâm thì chỉ có thể là Lâm chiến – người đã mất tích hơn hai mươi năm .

“không được nhắc tên của anh ta”.

Ngay khi Lâm Uy Viễn kinh ngạc nói, người thanh niên liền hừ lạnh một tiếng.

Nhất thời, phù.

Ngay khi cái hừ lạnh của người thanh niên kết thúc, với tư cách là tôn sư của giai đoạn cuối, Lâm Uy Viễn liền cảm thấy quanh thân có một lực lượng nào chấn động, làm hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Vẻ mặt ngơ ngác.

Thần cảnh

Thời khắc này, Lâm Uy Viễn xác nhận không có nghi ngờ.

“thật là thần chiến? hắn ở đâu?”

Lâm uy Viễn hoảng sợ nhìn người già và người trẻ, không nhịn được hỏi.

Cho dù là hơn hai mươi năm qua rồi, hắn vẫn luôn không từ bỏ tìm tin tức của Lâm chiến nhưng đến hiện tại vẫn chưa có một chút tin tức gì của hắn.

“xem ra ngươi không có nghe ta nói”?

Người thanh niên nhe răng cười. cùng lúc vung tay lên, đúng lúc cả người Lâm uy viễn giống như là bị một chiếc xe trên cao tốc đâm phải. Cả người bay ra ngoài, mang một dòng máu ở trong không khí, đập trên một ngón núi giả ở ngoài sân. Làm cho cả núi giả đó ầm ầm sập.

“nhìn tuổi của ngươi, nghe ngươi gọi người đó, xem ra , ngươi là trưởng bối của người đó? Nếu người đó biết, trưởng bối của hắn ở trước mặt hắn chỉ là một con chó, thật không biết hắn sẽ có biểu hiện gì”.

“nhưng hắn sẽ mãi mãi không có cơ hội để thấy, haha, thật là thú vị, thật quá thú vị”.

Người thanh niên cười haha giống như là từ trước tới nay chưa được thoải mái vậy.

“anh, anh rốt cuộc là ai?”Lâm Uy Viễn miễn cưỡng đứng dậy, nhìn người thanh niên, cắn răng hỏi.

“tôi là ai? Năm đó cha tôi chết trong tay người đó, hắn ta hại mạch nhà chúng tôi trở thành chi thứ, ông hỏi tôi là ai?”

Từ nay về sau tôi sẽ trở thành ác mộng của các ngươi”người thanh niên cười lạnh nói. Sau đó thân hình hắn chợt lóe lên, trong phút chốc từ chỗ ấy biến mất. Ngay sau đó thân hình của hắn liền xuất hiện ngay trước mắt của Lâm Uy viễn.

Khoảnh khắc người thanh niên xuất hiện, Lâm uy viễn liền cảm thấy có một lực lượng không có cách nào chống lại, ép từ trên đầu xuống , ép gần như làm hắn gần như quỳ xuống. Nhưng Lâm uy viễn cắn răng cố gắng chống đỡ, cố gắng không để chân khuỵu xuống.

“tôi nhìn thấy bóng dáng của người đó từ trên người của ông, cái này làm tôi rất không thoải mái, ngươi nằm úp cho tôi”.

Nhìn Lâm uy viễn cố gắng nghiến răng, cho dù đã nghe thấy tiếng rắc rắc của ương, trong miệng đã chảy máu rồi vẫn không chịu cong người quỳ xuống. Người thanh niên liền cảm thấy giống như là bóng dáng của người đó hai mươi năm trước. Điều này làm anh ta khó chiu , rất khó chịu.

Lúc này, người thanh niên liền hừ lạnh một tiếng, cùng lúc Lâm uy viễn cảm thấy giống như vạn cân đang ép trên người làm anh ta không thể chống đỡ được nữa. Nhưng cho dù là như vậy thì Lâm Uy viễn không lựa chọn quỳ xuống. Mà lựa chọn chiến đấu hết mình. Chân nguyên trong cơ thể toàn bộ bùng nổ.

Một chưởng đánh ra, chỉ là cái chưởng này của Lâm uy viễn lại không làm hại gì cho người thanh niên. Thậm chí ngay cả khí bảo vệ thân thể của người thanh niên cũng không thể phá vỡ mà ngược lại lại trực tiếp bị bật ra ngoài. Cả người lại một lần nữa ngã dưới đất, cứ thể chảy máu. Trên thân đều xuất hiện những vết thương máu từ đó chảy ra.

“không biết tự lượng sức mình”. Người thanh niên cười lạnh.

Thân hình chợt lóe lên lại xuất hiện ở bên cạnh Lâm Uy viễn.

Một chân đạp lên ngực của Lâm Uy Viễn, giống như giẫm người đó ở dưới chân vậy, làm cho anh ta hưởng thụ được cái khoái cảm của sự trả thù.

“ông không phải muốn biết tôi là ai sao? Vậy tôi sẽ thỏa mãn ông được rồi”

“nghe rõ chưa, tên của tôi là Cổ Du Hải đến từ Đại Dữ”. Ngươi nhất định phải nhớ rõ tên này, sau này sẽ theo nhà họ Lâm các ngươi suốt đời suốt kiếp, mãi mãi trở thành ác mộng của nhà họ Lâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK