Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406: Sau trận chiến.

Chỉ là.

Sau khi nghe được Hứa Tình Nhi kêu ba tiếng “Nhóc Bình ơi”, khuôn mặt của Lâm Bình lập tức đen lại. “Thần thể đã thành rồi, đừng ngại.”

Lâm Bình trả lời.

Tuy rằng nhìn thấy tình trạng những vết thương đều không hề nhỏ, nhưng thực ra thì những vết thương do kiếm tạo ra trên người anh hầu như đều đã hồi phục như ban đâu. “Hiệu trưởng Hứa

Sau khi Chu Thanh nhìn thấy Hứa Tình Nhi, ngay lập tức cũng chào hỏi hỏi thăm cô ấy. “Cô bé này không chỉ có thực lực tiến bộ vô cùng nhanh, mà trổ nét ra cũng vô cùng đẹp đó” Hứa Tình Nhi nhìn về phía Chu Thanh, trêu ghẹo nói: “Ngày ngày đi theo bên cạnh nhóc Bình, có chút động lòng nào với người ta không hả?"

Nghe vậy.

Khuôn mặt xinh xăn thanh tú của Chu Thanh hiện lên vẻ ngại ngùng, hai má ửng đỏ.

Có chút xấu hổ, “Cái này người ta gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó, nếu như thương thầm người ta rồi thì mau mau theo đuổi đi thôi, nếu như mà không biết làm sao để theo đuổi được người ta í, thì cứ hỏi tôi, tôi dạy cô.

Hứa Tình Nhi lại tiếp tục cười haha. “Được rồi, sư tỷ à, ở đây nhiều người như vậy, chị có thể nào chín chắn một tí không”

Lâm Bình sắc mặt nghiêm nghị nói. “Đúng là cái thứ không hiểu tâm tình mà." Hứa Nhi Tình liếc mắt lườm về phía Lâm Bình. “Thầy bây giờ sao rồi?”

Lâm Bình hỏi.

Nghe thấy Lâm Bình hỏi về Hoàng Viễn Phương, trên mặt Hứa Tình Nhi không còn vẻ trêu chọc hay đùa cợt nữa, nhìn kĩ ra còn thấy có vẻ nghiêm trọng: “Tình hình của thầy thì lúc trước tôi có nói qua với cậu rồi đó, tính mạng thầy tuy rằng vẫn có thể bảo vệ được, nhưng... vết thương trên cơ thể thầy quá mức nghiêm trọng rồi, kinh mạnh đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều bị thương hết, một vết đạo đâm vào trước ngực kia gần như chặt đứt tâm mạch của thầy. Nếu như không phải đã hao tổn một lượng vô cùng lớn thần thủy thì chưa chắc gì thầy đã cố gắng chống chọi được đến tận bây giờ, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng võ thuật của thầy đã bị phế hết, hoạt động rất bất tiện, hơn nữa tuổi tác của thầy đã vô cùng cao. Nếu như tình trạng cứ ngày càng đi xuống như bây giờ, thì phải dựa vào may mắn thôi, nếu may ra thì sẽ sống được thêm vài ba năm, còn tình huống xấu nhất, có lẽ không thể cổ nổi một năm

Nghe vậy.

Sắc mặt của Lâm Bình cũng trở nên vô cùng trầm trọng.

Phỏng theo tình trạng bây giờ của Hoàng Viễn Phương, chỉ sợ là dù có sử dụng hết quốc khổ trong nước, huy động toàn bộ sinh mệnh thần thủy, thì cùng lắm cũng chỉ có thể trị khỏi hoàn toàn vết thương, biến Hoàng Viễn Phương trở lại bình thường, làm một người bình thường có thân thể khỏe mạnh mà thôi.

Hoàn toàn không đủ để vừa khôi phục lại thân thể bình thường vừa khôi phục thực lực.

Mà trước kia, vì muốn cứu được tính mạng của thầy đã tiêu tốn rất nhiều rất nhiều sinh mệnh thần thủy rồi.

Nhưng ngay sau khi Hoàng Viễn Phương tỉnh lại, việc đầu tiên đó là ngay tức khắc từ chối, không cho phép phung phí thêm một chút sinh mệnh thần thủy nào lên cơ thể của ông nữa.

Cảm thấy hoàn toàn đều là lãng phí. Sinh mệnh thần thủy, vốn dĩ là một thứ vô cùng quý giả, khắp nơi đều cần đến nó. Sớm đã chỉ còn lại một bộ phận vô cùng vô cùng ít rồi.

Nếu không thì trước đó khi Lâm Bình bị thương cũng đã không tới mức phải đi vận động sinh mệnh thần thủy trong quốc khố để chữa rồi.

Dù sao thì vết thương của anh cũng không phải là vết thương chí mạng.

Vẫn có thể hồi phục được.

Nhưng bây giờ, đừng nói là do không có đủ sinh mệnh thần thủy, chỉ sợ là dù cho có đủ đi chăng nữa, cứ cho là dù tất cả mọi người đều đồng ý, thì bản thân thầy Hoàng Viễn Phương cũng sẽ không đồng ý đâu. “Tôi sẽ nghĩ cách xem sao.

Lâm Bình hạ thấp giọng nói. “Tôi đang nghĩ, tôi có nên đi đến nơi kia, thử xâm nhập vào, biết đâu lại có thể tìm được một thứ tốt gì đó có thể chữa được bệnh của thầy thì sao.”

Trong mắt Hứa Tình Nhi thoảng hiện lên một chút do “Không được.”

Lâm Bình lắc lắc đầu.

Dưới Suối Vàng, cái nơi bị chấn áp kia, một khi đã xâm nhập vào, chỉ sợ có là thần cảnh cường giả, có lẽ đa số vẫn chưa một ai quay về.

Cho nên Hứa Tình Nhi thì càng đừng bàn nữa.

Cho dù thật sự phải đi, thì người đi cũng phải là anh, vậy mới có thể nắm chắc nhiều phần trăm còn sống để mà quay về.

Nhưng mà.

Chưa đến mức không còn cách nào khác nữa thì Lâm

Bình cũng sẽ chưa đi.

Không phải anh sợ chết.

Mà là, bất kì một cái gì đã đạt đến trình độ siêu phàm, nhất là việc anh đã là một “thần cảnh” cường giả, thì thật sự không thể nào để nó dễ dàng mất đi.

Một khi đã ngã xuống.

Hậu quả khó mà có thể nói trước. Cập *nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Đó cũng là lí do vì sao mà cho dù biết rõ ở nơi đó có thể có những thứ đồ không thể cứu vãn được, cũng không thể là lí do khiến bất kì một cường giả nào mạo hiểm đi thám hiểm nó.

Tuy rằng Hứa Tình Nhi có nói cho anh.

Nhưng Lâm Bình cũng biết

Lần trước Hứa Tình Nhi đã từng mạo hiểm đi vào, tuy rằng không hề đi sâu vào trong, nhưng cũng thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở trong đó rồi.

Nhưng chỉ là sức lực của Hứa Tình Nhi mạnh mẽ, hơn nữa còn có thêm một chút vận may, nên mới có thể còn mạng mà sống sót lại đến tận bây giờ.

Hơn nữa, thực lực còn có thể nhờ vào đó mà tăng lên một đoạn vô cùng lớn.

Nhưng không phải lần nào cũng có thể có được vận may như vậy. “Nhưng mà, tôi không thể nào cứ trơ mắt ra nhìn thầy như thế này được

Hứa Tình Nhi cắn chặt môi, trên mặt hiện lên vẻ đau “Tôi nhất định sẽ không để thầy cứ như thế này mà khổ. gục ngã đâu.”

Lâm Bình một lần nữa cất tiếng.

Hứa Tình Nhi cuối cùng cũng gật gật đầu. “Chị quay về Suối Vàng trước đi, khoảng tầm hơn 2 ngày nữa, tôi sẽ quay về hỏi thăm thầy.”

Lâm Bình nói.

Trước khi quay trở về Suối Vàng, anh còn muốn giải quyết một số chuyện.

Anh phải xử lý thật tốt chuyện “Ngộ Đạo Đan “Được."

Hứa Tình Nhi gật gật đầu Không nói nhiều thêm nữa.

Nhẹ nhàng nhảy một cái, thuận lợi quay về chỗ Đường Thanh Tâm đang đứng, ngay ở bên trên chiếc chiếc chiến.

Mãi cho tới lúc này.

Ảnh mắt của Lâm Bình mãi cho tới lúc này mới hướng về phía Đường Thanh Tâm

Ánh mắt của Đường Thành Tâm cũng đang nhìn về phía Lâm Bình.

Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.

Cuối cùng.

Lâm Bình nhìn về phía Đường Thanh Tâm gật gật đầu.

Đường Thanh Tâm thu ánh mắt lại không nhìn về phía Lâm Bình nữa. “Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trở nên mạnh hơn người rất nhiều.

Đường Thanh Tâm cắn môi.

Trông đôi mắt xinh đẹp mỹ lệ kia hiện lên một sự kiên định. “Cao thủ mạnh nhất Việt Nam Trần Mạng Hữu đột phá thần cảnh!” “Lâm Thanh Sơn sử dụng Hỏa cảnh đánh bại Thần cảnh, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà trước đó chưa từng có, đánh bại Trần Mạng Hữu, trở thành người có võ đạo mạnh nhất Việt Nam"

Một trận chiến ở ngoài Hải Nam, khi trận chiết vừa mới kết thúc, đã nhanh như chớp tạo ra một làn sóng phổ biến khắp thế giới!

Tất cả đều khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK