Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Thua trắng

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Sau một chốc, cảnh tượng khiến Đường Thanh Tâm rung động lại lần nữa xảy ra. Chỉ thấy Lâm Bình đứng trên mái nhà, nhẹ nhàng giảm chân phải một cái, toàn bộ mảnh ngói lập tức bay lên không trung. Anh tiện tay chỉ về phía chúng, ngay lập tức, những mảnh ngói đó bắn về ba hướng, tạo thành gợn sóng vô hình. "Á á á!"

Ba tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Ba bóng người văng ra khỏi góc bí mật ở phương Bắc, Tây, Nam rồi rơi xuống đất, trong đó có hai người bỏ mạng tại chỗ.

Chỉ còn một người bị đánh gãy tay đang run rẩy, có vẻ vô cùng đau đớn.

Sau khi rơi xuống đất, gã thuận thế lăn một vòng rồi dứt khoát chạy ra khỏi quán trà

Nhưng đúng lúc chạy đến chân tường, đang định đạp hai bước để vượt qua tường vây, tên sát thủ Hồng Diệp chỉ thấy trước mắt lóe lên, một bóng người lại xuất hiện. Anh đá một phát.

Gã lập tức bay ngược trở lại, đập nát một ngọn núi giả nhân tạo rồi ngã lăn xuống đất.

Nhưng như thế vẫn chưa xong.

Sau khi rơi xuống đất, tên sát thủ Hồng Diệp kia còn trượt trên mặt đất một đoạn dài, để lại vết máu rõ rệt, mãi đến khi tới trước mặt Đường Thanh Tâm thì mới ngừng. "A..."

Cho dù đã được huấn luyện nghiêm khắc, được rèn giữa khả năng chịu đòn vô số lần, tên sát thủ Hồng Diệp này vẫn không khỏi kêu lên, mặt mũi trở nên trắng bệch.

Con người Đường Thanh Tâm bỗng chốc co lại. “Sát thủ Hồng Diệp ư? Chỉ những tên nhãi nhép này thôi thì chưa đủ!”

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tại Đường Thanh

Tâm.

Chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng của Lâm Bình lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta. “Anh...anh là người hay ma vậy?”

Đường Thanh Tâm vô cùng sợ hãi, lùi lại mấy bước rồi mới đứng vững được.

Cô ta nhìn Lâm Bình với vẻ khiếp hãi, làn da vốn trắng nõn trở nên trắng bệch.

Những gì mà Lâm Bình thể hiện hôm nay quá mức phi thường, hoàn toàn lật đổ nhận thức của Đường Thanh Tâm trong hai mươi năm qua.

Cô ta tự thấy mình đã sắp xếp rất hoàn hảo.

Nhưng khi ở trước mặt Lâm Bình, cho dù là Tiêu Thiên Sinh với võ nghệ gần như siêu phàm hay sát thủ Hồng Diệp trăm phát trăm trúng thì cũng chỉ là trẻ nhỏ, bị anh tùy ý giải quyết. “Là người hay ma ư?”

Lâm Bình cười khẽ. “Với bạn bè, tôi là người tốt, với kẻ địch, tôi là ác quỷ!

Đáp án này đã đủ chưa? Đường Thanh Tâm nhìn nụ cười của Lâm Bình, bỗng thấy hơi lạnh như bủa vây khắp người cô ta.

Nhưng sau khi trả lời, Lâm Bình cũng không nhìn cô ta nữa. Anh cúi đầu, cụp mắt, quan sát tên sát thủ Hồng Diệp đã gần như tàn phế đang nằm dưới đất kia. “Anh quen tôi không?”

Lâm Bình từ tốn nói.

Nghe thấy thế, tên sát thủ Hồng Diệp kia lập tức giật mình, da đầu tê dại.

Gã không hiểu rốt cuộc Lâm Bình có ý gì.

Nhưng nếu anh không hỏi những chuyện cơ mật thì cũng không cần cứng rắn để rồi bị đánh. Tên sát thủ Hồng Diệp kia lập tức lắc đầu.

Thấy gã lắc đầu, Lâm Bình không nghĩ gì nữa. Anh chậm rãi nói: “Xem ra anh không phải thành viên lâu năm của Hồng Diệp. “Hôm nay tôi không giết anh, nhưng sau khi quay về, hãy nói cho ông trùm của các anh biết rằn từ bây giờ, nếu để tôi biết Hồng Diệp vẫn còn hoạt động trong nước, tôi sẽ đến tận nhà để thăm hỏi ông ta “Hy vọng ông ta không theo bước ba người anh em vừa rồi.”

Nghe thấy thế, sát thủ Hồng Diệp sững sờ nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Gã không phải chết ư? “Được, tôi nhất định sẽ về truyền tin. Sát thủ Hồng Diệp cắn rằng: “Xin hỏi tên của anh là gì? Tôi sẽ báo cáo với đại ca. “Cứ nói rồi ông ta sẽ biết tôi là ai.

Lâm Bình từ tốn đáp. “Cút đi!”

Mãi đến khi nghe thấy hai chữ này, sát thủ Hồng Diệp mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Cũng có nghĩa là gã đã giữ được mạng.

Gã đứng dậy, cố nén cơn đau dữ dội rồi lao ra khỏi nơi này.

Trông thấy thế, Tiêu Thiên Sinh ở dưới nước vội vàng hỏi: “Thưa anh, cho hỏi, tôi... tôi đi được chưa?"

Lâm Bình lạnh nhạt nhìn ông ta rồi gật nhẹ đầu.

Tiêu Thiên Sinh lập tức mừng rỡ.

Ông ta không thèm quan tâm đến hình tượng cao thủ nội công nữa, ngoan ngoãn bò lên khỏi hồ rồi rời đi bằng cửa chính chứ không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lâm Bình nữa.

Tiêu Thiên Sinh trốn mất dạng, không còn phong thái cao nhân trước kia. “Thưa anh, xin hỏi chúng tôi đã đi được chưa?"

Lúc này, tên Ngô Vân Thái và tám tên lính đánh thuê Hudson cũng cung kính nhìn Lâm Bình, xin ý kiến.

Bọn họ không còn vẻ oai phong như trước nữa, ai cũng cụp mắt cúi đầu, “Cút đi!” ТrцуeлАРР.cоm *trang web cập nhật nhanh nhất

Lâm Bình không thèm ngó ngàng đến bọn họ.

Tám người kia và Ngô Văn Thái lập tức trốn mất tăm.

Hôm nay Lâm Bình đã cho bọn họ mở mang tầm mắt, trải nghiệm thủ đoạn gần như siêu phàm, để họ biết chút năng lực của mình chẳng là gì khi đứng trước mặt anh.

Có lẽ anh có thể giết họ chỉ bằng một ngón.

Mục đích của bọn họ khi tới đây là giúp Đường Thanh Tâm, nào dám ở lại thêm.

Sau khi đảm người Ngô Vân Thái rời đi, hai trăm hảo hán giang hồ đến từ bắc Giang cũng xin phép Lâm Bình rồi lui hết.

Cuối cùng trong quán trà Thanh Tâm, trừ Lâm Bình và Chu Thanh, Diệp Thành mà anh dẫn tới, chỉ còn mình Đường Thanh Tâm có thể đứng đó thôi. “Đường Thanh Tâm, bây giờ cô định làm thế nào?”

Mãi đến lúc này, Lâm Bình mới nhìn về phía người phụ nữ mặc váy dài màu xanh với dáng người lồi lõm, vừa cổ xưa vừa quyến rũ, đẹp đến mức tận cùng kia, từ tốn nói. Nghe thấy thế, trong mắt Đường Thanh Tâm xuất hiện chút tuyệt vọng. Cô ta nhắm mắt lại.

Hôm nay cô ta thua trắng rồi.

Rốt cuộc Đường Thanh Tâm cũng hiểu tại sao nhà họ Tạ lại ngồi im, không hề có dấu hiệu trả thù sau khi Lâm Bình gần như phế bỏ Tạ Minh Thành.

Trước kia cô ta vẫn cho rằng trên đời này, sức mạnh của cá nhân là cái thá gì chứ?

Quan hệ, tiền tài, địa vị, thể lực, mưu kế... mới là nền tảng để đặt chân và phát triển lớn mạnh trong xã hội này.

Nhưng bây giờ xem ra, trước sức mạnh tuyệt đối của Lâm Bình, gia tộc, quyền thế, thế lực, quan hệ, tiền tài, thậm chí cả mưu kế cũng chẳng có tác dụng gì.

Khi sức mạnh của một người đã đạt đến trình độ nhất định, tất cả những thứ khác đều vô dụng.

Bởi vì khi nằm giữ sức mạnh này, anh cũng không thiếu quan hệ, tiền tài, địa vị, quyền thế...

Tuy bây giờ Lâm Bình vẫn chưa tiết lộ thân phận nhưng cô ta cũng đoán được một hai rồi. “Anh... anh muốn sao?”

Đường Thanh Tâm cắn răng. “Cho cô ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau cô phải tổ chức buổi họp báo, làm sáng tỏ sự thật của năm năm trước, trả tập đoàn Bắc Thanh lại!”

Một giọng nói truyền đến từ nơi xa xăm.

Đến khi Đường Thanh Tâm mở mắt ra, bóng người trước mặt đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK