Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170: Anh... Anh dám đánh tôi?

Lúc này, ba người Lâm Bình đang chuẩn bị ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đi tới, nhìn ba người Lâm Bình với vẻ mặt có lỗi: "Thưa anh, thưa cô, vô cùng xin lỗi, tôi có thể thảo luận với ba vị một chuyện được không?" "Cô nói đi." Lâm Bình cười nói. "Đó là có thể làm phiền ba vị chờ một chút hay không, bàn này đã được khách hàng của chúng tôi đặt trước rồi, tôi thật sự rất xin lỗi"

Nhân viên phục vụ có vẻ ngoài khá thuần khiết, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. "Đã đặt trước rồi?" Diệp Thành nghi hoặc lên tiếng: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì chỗ này của các người không nhận đặt chỗ đúng không?"

Diệp Thành đã đến đây ăn cơm vài lần nên anh ta biết khá rõ về nhà hàng này.

Tuy nhiên Diệp Thành cũng chỉ hơi có chút nghi hoặc, dù sao thì đã rất lâu anh ta không đến đây, có lẽ cơ chế của nhà hàng đã được thay đổi.

Chỉ có điều nữ nhân viên phục vụ đang vội vàng vắt óc nghĩ ra một lý do thoái thác để không làm mất lòng ba người Lâm Bình, cũng có thể cho bọn họ chút mặt mũi, nhưng cô ấy không có nhiều kinh nghiệm xã giao nên khi bị Diệp Thành hỏi như vậy, cả khuôn mặt của nữ nhân viên phục vụ lập tức đỏ bừng lên. Có chút xấu hổ và áy náy. Như thể lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu, trong lòng có chút bối rối. "Không phải, thực sự rất xin lỗi, chỉ là có thể phiền ba người các vị chờ bàn sau, được không?" Ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ mang theo vẻ khẩn cầu.

Dù gì đây cũng là nhiệm vụ do ông chủ giao, bây giờ cô ấy vẫn đang trong thời gian thử việc, nếu không hoàn thành được thì có thể cô ấy sẽ bị ông chủ trực tiếp sa thải. "Không sao đâu, đừng căng thẳng, chúng tôi đợi bàn sau là được rồi."

Lâm Bình cười nói.

Thấy Lâm Bình nói như thế, đương nhiên Chu Thanh và Diệp Thành không có ý kiến gì.

Ngay lập tức, ba người chuẩn bị đứng dậy chờ thêm một lát. "Tại sao bọn họ vẫn chưa có bàn?"

Đúng lúc này, ông chủ lại đích thân đưa đám người Trần Thiên đi tới bàn đặt trước này.

Người đẹp tên Bảo Hân lập tức cau mày bất mãn nói.

Nghe vậy, ông chủ lập tức trừng mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ: "Có chút công việc như thế cũng không được thì tôi cần cô làm cái gì?"

Nữ nhân viên phục vụ rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt, như thể đã nhìn trước thấy cảnh thất nghiệp của mình. "Ba vị, đây là cậu chủ Trần Thiên nhà họ Trần, có thể phiền ba vị chờ bàn sau một lát hay không, chỉ cần khi nào có chỗ trống, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho mọi người, các vị nghĩ như thế nào?" Ông chủ lập tức nhìn về phía ba người Lâm Bình nói.

Đồng thời, ngay lập tức giới thiệu thân phận của Trần Thiên để ba người kia thức thời một chút.

Tương tự ông ta cũng đang nhắc nhở bọn họ không được xúc phạm Trần Thiên để không tự gây rắc rối cho bản thân.

Đang lúc ông chủ nghĩ rằng chỉ cần sau khi mình giới thiệu xong, ba người kia sẽ lập tức nhường ghế, sau đó ông ta sẽ ưu tiên sắp xếp cho họ, có thể nói như vậy tất cả sẽ vui vẻ.

Nhưng...

Lâm Bình vốn cũng đã định đứng dậy nhường chỗ ngồi, bỗng nhiên hai mắt hơi nheo lại: "Nhà họ Trần, nhà họ

Trần nào?" “Bây giờ trong toàn bộ thành phố Tây Ninh có gia tộc nào dám nhận là nhà họ Trần nữa, anh nói xem là nhà họ Trần nào?" Trần Thiên lập tức lạnh lùng nói: "Nhóc con, nếu anh biết điều thì mau cút ngay cho tôi, nhường chỗ lại cho bạn gái tôi."

Lúc này, thấy Trần Thiên nói mình là bạn gái của anh ta, Bảo Hân không phản bác lại, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ tự hào.

Là một người mẫu ở Tây Ninh, cô ta có thể được những người giàu có và trẻ tuổi như Trần Thiên theo đuổi. Mặc dù đôi khi cô ta thường biểu hiện ra ngoài với Trần Thiên thấy rằng cô ta không quan tâm chút nào, nhưng đó chỉ là thủ đoạn cô ta đưa ra để quyến rũ Trần Thiên mà thôi. Trên thực tế cô ta vẫn vô cùng tận hưởng cảm giác này.

Những đồng nghiệp khác trước đây không coi trọng cô ta, bây giờ đều lịch sự khách khí với cô ta, nịnh bợ ghế gớm, loại cảm giác kiêu ngạo được tôn trọng thực sự khiến cô ta muốn dừng lại cũng không được.

Lúc này Bảo Hân cũng lớn tiếng nói: "Đừng không biết xấu hổ, nhanh lên, tôi đứng đến mức đau chân rồi."

Nghe vậy, Lâm Bình không giận mà còn cười: "Nhà họ

Trần à, thật thú vị." "Vậy nếu tôi không cho thì sao?" Ánh mắt Lâm Bình dần trở nên lạnh lùng.

Không cho?

Trần Thiên, Bảo Hân, ông chủ và những người khác đều sửng sốt.

Kết quả không cho này rõ ràng không nằm trong dự đoán của mọi người.

Dù sao thì Trần Thiên cũng đã tiết lộ thân phận của cậu chủ nhà họ Trần, hiện tại danh tiếng của nhà họ Trần ở Tây Ninh có một không hai, người bình thường làm gì có ai dám khiêu khích? "Này, dám không cho à, xem ra anh đang sống không có kiên nhẫn phải không?"

Ngay lập tức, hai người đi theo Trần Thiên cũng đứng dậy, vẻ mặt không có ý tốt nhìn Lâm Bình. "Có ít người sống không thể kiên nhẫn được nữa." Lâm

Bình khẽ nói.

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười lạnh lùng.

Diệp Thành lập tức đứng dậy nhìn đám người Trần Thiên, trên môi nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn. "Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi đã không làm tốt nhiệm vụ của mình." Lúc này, nữ nhân viên phục vụ đáng thương sau khi bị ông chủ trừng mắt đứng cạnh đó, cô ấy thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng lên. Nếu như vì điều này mà đánh nhau thì cô ấy dám chắc chắn rằng mình tuyệt đối sẽ mất công việc này. "Thưa anh, xin anh có thể chờ một lát hay không, có một bàn ở bên kia sắp ăn xong rồi, chỉ cần chờ một lát nữa là được." Cô gái nhỏ này cũng biết nhà họ Trần rất lợi hại nên vội vàng nhìn về phía Lâm Bình, sốt ruột nói: "Tối nay tôi mời các anh ăn cơm, được không?"

Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của cô gái này, Lâm Bình khẽ thở dài, thản nhiên nói: "Vì thể diện của cô gái này, chúng tôi sẽ đợi bàn sau vậy, vốn dĩ lúc đầu cũng đã đồng ý với cô rồi."

Nói rồi Lâm Bình lập tức đứng dậy. Thấy vậy, Chu Thanh và Diệp Thành cũng theo sau bỏ đi. "May cho anh thức thời." Lúc này Trần Thiên hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt mọi người, đây chẳng qua là mấy người Lâm Bình giả vờ lấy cớ cho nữ nhân viên phục vụ mặt mũi, chỉ là sợ quá nên giả vờ mà thôi.

Nghe vậy, Lâm Bình chỉ ném cho anh ta một ánh mắt nhàn nhạt.

Đột nhiên, Trần Thiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại.

Nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Bình, nhưng anh ta cũng vội vàng liếc đi, không dám nhìn thẳng. Chỉ là đợi đến khi Trần Thiên phản ứng lại thì anh ta lại bị ánh mắt của đối phương làm cho hoảng loạn, điều này khiến anh ta vô cùng xấu hổ.

Khi anh ta hung ác muốn trợn lại một lần nữa thì ba người Lâm Bình đã rời khỏi bàn. Nhưng mà cũng may không có ai phát hiện vừa rồi anh ta rơi vào thế dưới trong ánh mắt của đối phương, Trần

Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm. "Mẹ nó, cũng không nhìn lại một chút xem mình là thứ gì, còn dám giả vờ ở trước mặt tôi." Trần Thiên hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Lâm Bình nhường lại chỗ, trong vòng hai phút đã có một bàn cho bốn người bỏ trống gần đó.

Nữ nhân viên phục vụ kia nhanh chóng gọi ba người

Lâm Bình ngồi vào chỗ lần nữa.

Cả ba gọi một chút thức ăn, may mà tốc độ phục vụ của nhà hàng này cũng không quá chậm.

Ba người Lâm Bình Thần cũng không đợi lâu thì các món ăn đã dần dần được dọn ra. "Hương vị thật sự rất ngon." Lâm Bình hài lòng gật đầu. "Chỉ tiếc là ông chủ đối nhân xử thế không tốt lắm" Chu Thanh than thở, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười: "Vẫn là cô gái nhỏ đó đáng yêu, nhưng thật đáng tiếc khi có một ông chủ như vậy" "Loại ông chủ này ở đâu cũng có." Lâm Bình lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm.

Ngay khi ba người Lâm Bình ăn được một nửa.

Bên trong nhà hàng, một chiếc ti vi LCD khổng lồ được treo ở giữa phát sóng tới Đài truyền hình Tây Ninh.

Trên màn hình, có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang được phỏng vấn. "Tôi biết người này, chính là một nữ minh tinh hạng hai ở Hà Nam chúng ta, được mọi người bên ngoài giới gọi là ngọc nữ ngây thơ." Nhìn thấy Lâm Bình bị màn hình thu hút, Diệp Thành lập tức nói. "Sao vậy, là nữ thần của cậu sao?"

Lâm Bình cười. "Không phải." Diệp Thành lắc đầu, sờ sờ đầu, lúng túng nói: "Tôi không thích loại người thế này!" "Vậy thì cậu thích kiểu gì?" Lâm Bình lại cười. "Tôi thích kiểu nhẹ nhàng thôi." Diệp Thành thành thật trả lời. Trong khi ba người Lâm Bình Thần trò chuyện, sau khi hỏi được vài câu, đột nhiên trên màn hình có một nữ phóng viên hỏi: "Cô Tống Thiên Trang, cô là một trong những đại biểu của hình tượng ngọc nữ, xin cho tôi hỏi, cô nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân sắp tới của bạn thân mình, cô Tô Uyên?" Lời này vừa nói ra, vốn dĩ Lâm Bình không chú ý tới ti vi, lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn ti vi.

Tổng Thiên Trang, người luôn nở nụ cười trên môi, sau khi nghe câu hỏi của phóng viên, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Trước khi đặt câu hỏi, tôi đề nghị cô nên suy nghĩ trước." "Ai nói tôi và cô ấy là bạn thân?" "Nhưng nếu cô đã hỏi thì tôi sẽ trả lời rõ ràng ở đây, trước đây tôi và Tô Uyên từng là bạn bè, nhưng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tính đến tận bây giờ thì đã gần bốn năm năm không liên lạc với nhau nữa, vì vậy từ "bạn thân" mà cô sử dụng hoàn toàn không hề chính xác. “ "Sau đó, tôi không biết nhiều về cuộc hôn nhân của cô ấy, vì vậy tôi không muốn bình luận gì cả."

Tổng Thiên Trang lạnh lùng nói. "Vậy trước đây hai người là bạn bè thì tại sao bốn năm năm qua lại không liên lạc với nhau?"

Nữ phóng viên hỏi. "Nếu cô đã hỏi câu này, vậy thì tôi ở đây khẳng định một điều mà ngoại giới vẫn luôn tranh luận. Mọi người đừng tò mò. Là một trong những nữ minh tinh đại biểu của hình tượng ngọc nữ, tôi có còn là trinh nữ hay không? Ở đây, tôi có thể nói với mọi người rằng cho đến tận bây giờ tôi vẫn nói không với bạn trai, thủ thân như ngọc, cũng chính vì vậy nên mọi người nghĩ rằng tôi sẽ có thể tiếp tục làm bạn với một người phụ nữ có một cuộc sống riêng tư lộn xộn, có con ngoài giá thú, thậm chí cha của đứa trẻ cũng không biết là ai sao?” "Cô ta tên là Tổng Thiên Trang, phải không?" Lúc này, ánh mắt của Lâm Bình hiện lên tia sáng lạnh như lưỡi dao. Ủng hộ t*eam chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Diệp Thành cảm thấy lạnh sống lưng. "Báo cáo anh Thanh Sơn, không sai" "Hơn nữa, cô ta còn là một nghệ sĩ dưới cờ của giải trí Thiên Thanh được kiểm soát cổ phần bởi Tập đoàn Trần Phương"

Diệp Thành nói. "Chu Thanh, sắp xếp người đến điều tra một chút, tôi thật sự muốn xem xem cô ta có phải là ngọc nữ thật không"

Giọng Lâm Bình vô cùng lạnh lùng. "Vâng, anh Thanh Sơn."

Chu Thanh đáp lại ngay lập tức.

Lúc này, Bảo Hân đang ngồi ở chiếc bàn gần đó, sau khi nhìn thấy cuộc phỏng vấn thì châm chọc nói: "Tô Uyên và Tổng Thiên Trang, hai người phụ nữ này đều không phải đồ gì tốt, cả hai đều là hàng nát mà thôi." "Suỵt!" Nghe vậy, Trần Thiên lập tức nhỏ giọng nói. "Tô Uyên thật sự là một thứ hàng nát, tất cả mọi người ai cũng từng nghĩ cô ta là một người phụ nữ ngây thơ, không ngờ đời tư của cô ta lại lộn xộn đến mức ngay cả cha của đứa trẻ cũng không biết là ai. Tuy nhiên, về phần Tổng Thiên Trang thì tốt nhất chúng ta đừng nói gì cả."

Tổng Thiên Trang được tập đoàn Trần Phương bọn họ nâng lên, tạo dựng nên hình tượng ngọc nữ, trong trường hợp trước công chúng này vẫn không nên gì nói về cô ta, lỡ như bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ hình tượng ngọc nữ vất vả tạo ra cuối cùng sẽ sụp đổ, sẽ mang đến tổn thất không nhỏ cho tập đoàn Trần Phương.

Không chỉ có như thế, Tổng Thiên Trang và người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Trần Phương, cũng là anh họ của anh ta Trần Vũ Dương có chút không rõ ràng, coi như là một trong những người phụ nữ mà Trần Vũ Dương đang bao nuôi, vì vậy tốt hơn hết là không nên thảo luận về cô ta. "Hừ, cũng không biết làm sao mà loại hàng rách nát như Tô Uyên lại được nhà họ Lý coi trọng."

Bảo Hân có chút khó chịu không cam lòng.

Theo lý mà nói, là một trong ba gia tộc trăm tuổi ở Tây Ninh, nhà họ Lý nên chú ý một chút mặt mũi, cho dù muốn làm thông gia với nhà họ Tô, cũng không nhất thiết phải cưới một loại hàng nát như Tô Uyên về nhà.

Nếu mình có thể được gả vào nhà họ Lý thì tốt biết mấy.

Nhưng chỉ có điều nghĩ thì nghĩ vậy, Bảo Hân biết không bao giờ có khả năng đó.

Có thể ôm cái đùi này của Trần Thiên nhà họ Trần bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi.

Lúc này, Bảo Hân lập tức nũng nịu: "Nếu em đi cùng anh thì anh có ủng hộ em không?" "Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh sẽ yêu cầu giải trí Thiên Thanh ký hợp đồng với em, tạo riêng cho em một bộ phận riêng, sau đó sắp xếp em đóng vai nữ chính, có được hay không?"

Trần Thiên lập tức nói. "Được." Bảo Hân lập tức gật đầu: "Em biết anh là tốt nhất rồi." "Đó là điều đương nhiên. Dù gì thì em cũng là bạn gái của anh, nếu không ủng hộ em thì anh sẽ ủng hộ ai chứ, đúng không?"

Trần Thiên nói xong duỗi tay ra, nghiêng người, thuận thể ôm eo Bảo Hân.

Bảo Hân cắn đôi môi đỏ mọng, trợn mắt nhìn Trần

Thiên: "Ai nói em là bạn gái của anh?" Tuy nhiên, lần này Bảo Hân lại không từ chối, thay vào đó cứ để Trần Thiên tùy ý ôm eo mình. "Anh nói xem, Tổng Thiên Trang đi theo con đường thuần khiết, còn em đi theo con đường gợi cảm, thì sao?" Bảo Hân cắn môi nhìn Trần Thiên.

Chỉ là lần này Trần Thiên còn chưa kịp trả lời thì bên tại bọn họ đã vang lên một giọng nói lạnh lùng. "Bất kể cô muốn đi theo con đường nào thì tôi cũng sợ rằng cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa."

Hai người Trần Thiên và Bảo Hân lập tức sững sờ.

Ai?

Ai mà có gan lớn mật như thế?

Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy thấy ba người bị bọn họ đuổi đi đã xuất hiện ở phía sau bọn họ không biết từ khi nào. "Con mẹ nó anh không cần mặt mũi nữa đúng không?"

Trần Thiên lập tức đứng dậy nói, chỉ vào mặt Lâm Bình. "Vừa mới tha cho anh một cái mạng, vậy mà bây giờ lại tự chạy tới." Chỉ có điều, lần này anh ta còn chưa nói xong.

Choang!

Tiếng bình rượu vỡ bỗng vang lên. "A..." Giọng nói kiêu ngạo phách lối của Trần Thiên đột nhiên biến thành một tiếng hét thảm thiết.

Mà lúc đầu Bảo Hân cũng định đứng lên mắng chửi Lâm Bình, lại trở nên ngơ ngác trong nháy mắt.

Cô ta nhìn thấy cái gì?

Còn có người dám đánh Trần Thiên?

Lại còn dùng một chai rượu đập vào đầu Trần Thiên nữa.

Lúc này Trần Thiên trực tiếp bị bình rượu đánh ngã khuỵu xuống, trên đầu cũng bắt đầu xuất hiện vết máu. "Anh... Anh dám đánh tôi?"

Mặt mũi Trần Thiên tràn ngập vẻ không tin nổi. "Anh có biết tôi là..."

Tuy nhiên, lần này Trần Thiên cũng chưa kịp nói hết. Lâm Bình lại nhận một chai rượu khác từ trong tay Chu Thanh.

Choang!

Chai rượu lại vỡ tan thêm lần nữa.

Lần này cả người Trần Thiên trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất, chỉ có thể kêu rên mà không nói được lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK