Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 223: Ta nhận thua!

Giọng Lâm Bình không lớn nhưng vang khắp lôi đài Mỗi người đều nghe được rõ ràng câu nói kia của Lâm Bình.

ĐM!

Đầu thằng nhóc này ủng nước hả?

Tất cả mọi người đều thầm nghĩ như thế.

Nhìn Lâm Bình như nhìn một thằng ngốc. "Trịnh Khanh Kiều, xem thằng bạn của cô làm mất mặt thân Trịnh Vân kìa!"

Sắc mặt Trịnh Hiểu Vân xám xịt.

Đây không chỉ là suy nghĩ của cô ta.

Mà chính là suy nghĩ của tất cả mọi người thôn Trịnh

Tên Lâm Bình này đang diễn hề ư?

Nếu anh quang minh chính đại đấu với Ngô Văn Thái, dẫu là thua nhưng vẫn cho thấy anh dũng cảm. Nhưng.

Mở miệng ngông cuồng làm trò cười cho thiên hạ. không những khiến anh mất mặt, biển bản thân thành trò cười, mà còn biến cả thân Trịnh Vân thành trò cười luôn.

Hiện tại đúng là như thế.

Sau khi Lâm Bình nói ra câu này, trừ những người thôn Trịnh Vân, dân trong bốn thôn khác đều cười vang không ngót. Người thôn Hồ Phong cười càng dữ tợn, mắng Lâm Bình mau cút xuống đài, đừng ở trên đó diễn hề nữa.

Càng khiến cho sắc mặt những người thôn Trịnh Vân thêm vặn vẹo.

Thế nhưng

Chỉ một khắc sau.

Tất cả bọn họ đều kinh ngạc đến sững người.

Tựa như gặp quỷ.

Lời nói của Lâm Bình vừa dứt, Ngô Vân Thái không những không tức giận mà ngược lại còn bắt đầu cà lăm. "Ngài... ngài Bình."

Ngô Vân Thái run giọng nói.

Đồng thời trống ngực đập loạn xà ngầu.

Tại sao ở cái chốn khỉ họ cò gáy lại gặp được vị Sát

Thần này. Cảnh tượng Lâm Bình nhẹ nhàng đánh bại Tiêu Thiên

Sinh, chém sát thủ Hồng Diệp trong quán trà Thanh Trúc đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng ông ta. Đây là Cảnh giới tông sư ngay trước mắt đó! Kế tiếp, không đợi Lâm Bình nói thêm.

Ngô Vân Thái đã nhanh chóng nói ra: "Tôi nhận thua!" "Tôi... Để tôi đi xuống...

Lâm Bình nhẹ gật đầu.

Sau đó, Ngô Vân Thái nhìn về phía thôn trưởng thôn

Hồ Phong, Hồ Phúc Ngân, nói xin lỗi: "Tôi không phải là đối thủ của ngài Bình, thật có lỗi!"

Sau đó, dưới biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của bọn họ, Ngô Vân Thái trăm trận trăm thắng xoay người nhảy xuống lôi đài.

Nhận thua! Trịnh Hiểu Vân vừa mới mở miệng mỉa mai Lâm Bình sắp sửa hóa đá.

Lâm Bình lên đài, tùy ý nói một câu đã khiến Ngô Văn Thái nhận thua ư? Lại còn nói ông ta không phải là đối thủ của Lâm Bình?

Chung Thời và Trịnh Hiểu Vân đều cảm giác như bị ai hung hăng tát mạnh một cái.

Đau rát.

Đối diện với ánh mắt của Trịnh Khanh Kiều đang nhìn qua, Chung Thời và Trịnh Hiểu Văn chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn đến Trịnh Khanh Kiều. "Hừ!"

Trịnh Khanh Kiều hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Lâm Bình trên lôi đài.

Trong đôi mắt đẹp ảnh lên sự khác thường.

Lâm Bình, thật là vượt xa mong đợi của cô ấy. Cô ấy còn tưởng Lâm Bình sẽ động thủ đánh Ngô Văn Thái một trận, sau đó sẽ quẳng Ngô Vân Thái xuống lôi đài.

Mặc dù cô ấy rất tự tin với Lâm Bình nhưng Ngô Văn Thái cũng rất lợi hại, ông ta có thể chiếm thế thượng phong.

Trịnh Khanh Kiều còn đang nghĩ rằng Lâm Bình cần ba chiều hay năm chiêu mới có thể thủ thắng đây?

Kết quả,

Còn chưa động thủ, Ngô Vân Thái đã bị dọa chạy!

Phan Thiên Hành cũng trợn mắt há mồm.

Lúc anh ta ra sân liền bị hung ác dạy dỗ một trận, sau đó bị đánh rớt xuống đài đầy thê thảm, nhưng đến lượt Lâm Bình lại không cần động thủ đã khiến đối phương nhận thua.

So sánh hai tướng.

Càng là lộ ra anh ta bất tài vô dụng!

Sắc mặt Phan Thiên Hành cực kỳ khó coi.

Sắc mặt Phan Huy Vũ cũng không tốt hơn là bao. Ông ta mới vừa bị Ngô Vân Thái đánh xuống đài, là bại tướng dưới tay Ngô Vân Thái. Thế nhưng thằng nhóc Lâm Bình bị ông ta coi thường không tốn mảy may chút sức lực đã thắng được trận này!

Nhớ lại lúc trước ông ta đã uy hiếp thôn Trịnh Vân, nếu mời Lâm Bình xuất trận thì mời ông ta làm gì nữa.

Long Vũ cảm thấy mặt đỏ tới mang tail

Trên đài cao.

Trịnh Dịch Thành cũng trợn mắt há mồm. *tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh nhất

Thôn Trịnh Vân của họ thắng rồi ư?

Dựa vào thằng bạn thời cấp ba của Trịnh Khanh Kiều mời đến mà thắng ư?

Mấy lời như Lâm Bình chỉ đánh xoàng thôi, nên mau chóng cút xuống lôi đài vẫn còn vắng vắng bên tai ông ấy. Sắc mặt của Chung Thời và Trịnh Dịch Thành cũng khó coi vô cùng.

Mà ngược lại sắc mặt của Hồ Phúc Ngân lại thâm trầm u ám.

Ngô Vân Thái, ngay cả đánh cũng không đánh đã nhận thua

Ông ta vừa mới khuyên Ngô Văn Thái hạ thủ lưu tình. Đảo mắt, Ngô Vân Thái đã nhận thua

Giờ phút này, Hồ Phúc Ngân thậm chí nghi ngờ có phải Ngô Vân Thái đã thông đồng cùng Lâm Bình làm một cái hợp đồng chia chác gì không.

Xem ra đấu lôi đài năm nay, lão Trịnh thắng rồi.

Thôn trưởng của thôn Trần Định, Trần Kiều Vỹ và thôn trưởng của thôn Hà Phong, Hà Đức Trọng đều thở dài ngao ngán.

Thế nhưng, gương mặt lại ẩn nét vui mừng. Người mà họ mời đến là Ngô Vân Thái đã hạ gục toàn diện lôi đài rồi.

Ban đầu đều nghĩ thôn Hồ Phong sẽ thắng.

Nhưng tình thế đảo ngược, thôn Hồ Phong vậy mà thua rồi, họ hả hệ xem một màn này.

Tuy Trịnh Dịch Thành ngoài ý muốn nhưng cũng rất vui, cảm thấy hẳn là thôn Trịnh Vân bọn họ đã thắng rồi.

Thế nhưng

Đúng lúc này, Nhạc Bá Thanh bình chân như vại, im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng: "Khoan đã, thôn Nhạc Lâm bọn ta còn chưa lên đài đâu!"

Lời vừa nói ra.

Đám người Chung Thời và Trịnh Dịch Thành đều ngây ngẩn.

Phải rồi.

Còn Viên Gia Lâm của thôn Nhạc Lâm nữa mà

Dù sao năm ngoái anh ta cũng là một đấu thủ dũng mãnh.

Nhưng thôn Nhạc Lâm vẫn còn hai người chưa lên đài. "Lão Thanh, ông còn giấu một người nữa sao?"

Hồ Phúc Ngân cười lạnh hỏi. Nhưng lòng ông ta lại rất khoái chả.

Không biết vì sao thằng nhóc của thôn Trịnh Vân lại khiến Ngô Vân Thái nhận thua.

Nhưng, nếu như người của thôn Nhạc Lâm có thể đánh bay nó xuống đài thì ông ta cũng rất vui vẻ. Tâm trạng ông ta cũng vì thế mà trở nên hào hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK