Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372: Chịu nhận lỗi

Mặc dù Lâm Bình có nhà họ Tô làm chỗ dựa, nhưng cho dù là Lâm Minh Đức cũng biết rằng nhà họ Tô kém nhà họ Đỗ.

Ngộ nhỡ, Đỗ Viễn Khang vì con trai của mình mà làm gì Lâm Bình, đến lúc đó khó tránh khỏi đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn được.

Sau khi nghe lời Lâm Minh Đức nói, Lâm Bình lại cười, khoát tay: "Ông nội, không sao, dù cho Đỗ Viễn Khang có mười lá gan thì ông ta cũng không dám làm loạn trước mặt con."

Lâm Minh Đức: "" "Bình, ông biết cháu dựa vào nhà họ Tô, nhưng mà họ Đỗ

Lâm Minh Đức nghĩ là vì có Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường ở đây, nên Lâm Bình mới không hề sợ hãi, thậm chí còn khoác lác.

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mặc dù Lâm Bình có tư chất trời sinh, nhưng cuối cùng cũng là người trẻ tuổi, nóng tính.

Nên ông muốn khuyên can một lần. "Ông lớn, ông cứ bình tĩnh đi."

Lâm Bình cười cười.

Về phần Đỗ Viễn Khang, trước sau gì hai đứa con trai của ông ta cũng rơi vào tay anh. Anh không đi gây sự với Đỗ Viễn Khang, Đỗ Viễn Khang nên A Di Đà Phật, cảm ơn trời đất mới đúng.

Về phần tìm anh gây phiền phức...

Thật sự dù cho Đỗ Viễn Khang có mười lá gan thì ông ta cũng không dám. "Cháu đó, cháu..."

Lâm Minh Đức cũng đành chịu.

Nhưng mà.

Lâm Bình đã là rể quý của nhà họ Tô, rất nhiều nhân vật lớn của Hải Châu đều nể mặt nhà họ Tô mà đến, chắc hẳn, Đỗ Viễn Khang sẽ không làm khó Lâm Bình đầu.

Ít ra thì cũng có nhà họ Tô, chắc sẽ không hoàn toàn vạch mặt nhau đâu.

Lâm Minh Đức nghĩ như thế, cũng không còn khuyên

Lâm Bình nữa.

Vội vàng đi ra bên ngoài.

Lâm An Châu và Trần Lâm Vũ cũng đang chờ một đảm nhân vật lớn của Sơn Trà đi ra.

Cuối cùng cũng thấy được Đỗ Viễn Khang xuất hiện bên trong nhà thờ tổ.

Mà sau lưng Đỗ Viễn Khang còn có mấy người trẻ tuổi đi theo.

Đương nhiên là bọn người Đỗ Tín và Bạch Thành. Nhưng mà lúc này, khuôn mặt của Đỗ Tín vẫn sưng giống như đầu heo,

Nhìn vô cùng thê thảm. "Tổng giám đốc Khang, ngài muốn tới sao không thông báo trước một tiếng. Nếu tôi biết ngài muốn tới."

Lúc này, Lâm An Châu đón tiếp vô cùng nhiệt tình.

Mặc dù Lâm Khải, con của ông ta có quan hệ không tệ với Đỗ Tín, nhưng ông ta và Đỗ Viễn Khang chỉ mới gặp mặt nhau có mấy lần mà thôi. Nếu nói là quen biết, thì hai người cũng không thân thiết.

Cũng ở mức độ biết nhau mà thôi. Nhưng mà.

Đối diện với sự đón tiếp nhiệt tình của Lâm An Châu, Đỗ Viễn Khang chỉ khẽ gật đầu với ông ta.

Sau đó, lại khẽ gật đầu với mọi người, xem như đã chào hỏi qua.

Sau đó, ông ta dẫn theo Đỗ Tín, lách qua đám người Lâm An Châu bước nhanh tới, lúc này đứng trước mặt Lâm

Bình. "Ngài Bình, Đỗ Viễn Khang xin lỗi ngài!"

Đỗ Viễn Khang đi đến trước mặt Lâm Bình, lập tức gập lưng cúi đầu nói.

Dứt lời.

Ông ta xoay tay thô bạo kéo Đỗ Tín đang sợ hãi ở sau lưng tới, đá một phát vào đầu gối của Đỗ Tín. Đá đến Đỗ Tín quỳ xuống. "Đồ chết tiệt, còn không mau quỳ xuống xin lỗi ngài Bình đi." "Hôm nay nếu không được ngài Bình tha thứ, thì mày cứ vĩnh viễn quỳ ở đây đi."

Đỗ Viễn Khang trầm giọng nói.

Ông ta vốn muốn chúc tết Lâm Bình, chờ mong có thể để lại một ấn tượng tốt trước mặt Lâm Bình

Nói không chừng trong tương lai cần giúp đỡ gì thì

Lâm Bình có thể nể mặt giúp đỡ một chút. Tất cả mọi chuyện đều bị thằng con trai chó chết của

Nhưng mà. ông ta làm hỏng. Chúc tết lại biến thành đi xin thứ lỗi.

Lời nói này và hành động của Đỗ Viễn Khang.

Bach!

Trong nháy mắt, làm tất cả mọi người ở đây hoàn toàn im lặng! Tất cả mọi người không thể tin được mà nhìn cảnh này. Lâm Minh Đức đi ra thấy cảnh này thì sợ đến ngày người. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi tr*uyện tại tamlinh247.org

Nhà họ Tô có thể diện lớn như thế sao?

Đến Lâm Bình làm con rể của nhà họ Tô có thể làm Đỗ Viễn Khang gập lưng cúi đầu, kéo con của mình tới nhận sai trước mặt Lâm Bình?

Mà Lâm An Châu thì lại vô cùng hoảng sợ. Mấy người nhân vật lớn ở Sơn Trà cũng trợn mắt hốc mồm.

Nếu không phải bọn họ biết Đỗ Viễn Khang, thừa nhận đây chính là một trong mười người giàu hàng đầu Sơn Trà, thì bọn họ đều nghĩ người này không phải Đỗ Viễn Khang, mà có lẽ là diễn viên được mời đến mà thôi.

Nhưng mà rõ ràng đây chính là tổng giám đốc Đỗ, Đỗ Viễn Khang mà

Chuyện này... Sao có thể chứ?

Trước đó bọn họ cũng từng bản tán, cho rằng những người Hải Châu kia là vì nể mặt nhà họ Tô, vì muốn lấy lòng nhà họ Tô, muốn thiết lập quan hệ với nhà họ Tô, nên mới vứt bỏ thể diện, đến đây với Lâm Bình.

Nếu không thì Lâm Bình có tài năng gì mà để nhiều nhân vật quan trọng của Hải Châu đến đây chứ

Nhưng mà bọn họ vừa có kết luận này, thì Đỗ Viễn Khang lại đi tới, dùng thái độ khiêm tốn như thế để đối mặt với Lâm Bình.

Bọn họ vô cùng biết rõ.

Mặc dù bọn họ không bằng nhà họ Tô, nhưng nhiều lắm cũng ngang tầm với truyền thông Vạn Hoa mà thôi, không thể khiến Đỗ Viễn Khang dùng thái độ khiêm nhường để đối đãi với con rể nhà họ Tô như thế được. Ngay cả ông cụ họ Tô, Tô Thái Trọng cũng không có tư cách này. Nhưng sự thật lại đang bày ra ở trước mặt.

Giờ phút này.

Trong lòng bọn người Trần Lâm Vũ cũng đã xuất hiện một suy nghĩ.

Chẳng lẽ Lâm Bình còn có một thân phận khác, khiến Đỗ Viễn Khang buộc phải gập lưng cúi đầu sao?

Mà trước đó, Lâm Khải có cảm thấy đắc ý, chỉ thấy Lâm Bình là người ở rể nhà họ Tô mà thôi, bây giờ đôi mắt như hạt châu trợn lên muốn lòi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK