Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao anh lại biết em ở chỗ này?"

Bên ngoài quán cà phê, Tô Uyên kéo cánh tay của Lâm Bình, cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh rồi đột nhiên hỏi một câu. “Tâm linh tương thông." Lâm Bình cười nói. “Miệng lưỡi anh ngày càng trơn tru hơn rồi."

Tô Uyên cho Lâm Bình một ánh mắt xem thường, nhưng mà khi nghe anh nói như vậy thì trên mặt cô lại hiện lên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Rốt cuộc thì có cô gái nào không thích nghe một ít lời ngon tiếng ngọt đâu. “Anh nói đi, có phải anh phái người giám thị em đúng không?".

Tô Uyên chất vấn, đôi môi hơi chu ra, cô nàng giơ cánh tay còn lại sờ tới bên hông Lâm Bình, làm như muốn véo eo của anh. “Là bảo hộ!” Lâm Bình sửa đúng. “Hừ, có gì khác nhau đầu chứ!" Tô Uyên hừ nhẹ: “Nếu không phải cấp dưới của anh hội báo trước thì làm sao anh có thể gọi điện cho chủ tịch của Ngô Hồng Bảo, bảo ông ấy cắt chức hắn ta?" “Thật là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi." Tô Uyên liếc nhìn Lâm Bình một cái, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Vừa nói thì bàn tay ngọc ngà của cô véo nhẹ hông của anh.

Tuy rằng Tô Uyên đã biết cho dù mình có dùng hết sức thì cũng sẽ không khiến Lâm Bình đau được mảy may, nhưng mà cô vẫn không dám dùng nhiều sức lực.

Có điều ra ngoài dự đoán của Tô Uyên, khi cô vừa véo hông Lâm Bình một cái thì anh bỗng dưng kêu rên một tiếng. "Làm sao vậy? Anh bị đau sao? Hay là trên người của anh có vết thương, em lỡ tay đụng trúng rồi?"

Nghe thấy thanh âm kêu đau của Lâm Bình, Tô Uyên tức khắc có chút luống cuống, trên mặt cô tràn đầy sự sốt ruột và tự trách.

Cô vội vàng rụt tay lại, muốn kéo Lâm Bình lại gần để kiểm tra xem anh có bị gì không.

Nhưng mà ngay sau đó, khi Tô Uyên nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Bình, cô lập tức biết mình bị lừa. “Anh...... Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên nhìn trừng trừng vào Lâm Bình, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua cô chỉ vừa mới mở miệng nói từ “Anh” thì Lâm Bình bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy vòng eo của cô. Bàn tay anh hơi dùng sức khiến cho thân hình của Tô Uyên lập tức dán chặt vào người mình.

Ngay sau đó, Lâm Bình hơi cúi đầu, anh dùng miệng của mình chặn đôi môi của Tố Uyên lại, khiến cho những gì cô định nói đều biến thành một tiếng “A” khẽ khàng.

Hai mắt của Tô Uyên đột nhiên trừng lớn! Lâm Bình cũng không có nhắm mắt.

Hai người cứ thế mà bốn mắt nhìn nhau, thực mau, sự kinh ngạc trong mắt Tô Uyên cũng đã biến thành nhu tình, nhiều tới mức cơ hồ muốn tràn ra bên ngoài.

Nhưng mà cả hai chỉ nhìn nhau một hồi thì Tô Uyên bỗng nhiên đẩy Lâm Bình ra. “Nơi này đang có rất nhiều người nhìn đó!” Tô Uyên lại hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bình một cái, trên gương mặt trắng nõn kia hiện lên một màu đỏ bừng.

Dứt lời, cô không thèm ôm cánh tay Lâm Bình nữa, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. “Em nói vậy nghĩa là lúc không có người thì được phải không?"

Lâm Bình bước nhanh đuổi kịp, cười nói. “Suy nghĩ của anh rất đẹp, tưởng bở." Tô Uyên một tiếng. hừ nhẹ “Em đẹp như vậy thì tất nhiên là suy nghĩ của anh cũng rất đẹp rồi!"

Nghe vậy, Lâm Bình buột miệng thốt ra một câu khen ngợi. “Quả nhiên là anh học hư, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru!" Tô Uyên nhìn Lâm Bình với ánh mắt sâu kín, một cánh tay trắng như ngà voi lại sờ tới bên hông anh.

Lúc này đây, Tô Uyên không có giữ sức lực lại, cô hung hãng kháp mạnh vào eo Lâm Bình một chút.

Lâm Bình cũng cực kỳ phối hợp mà tiến hành một hồi diễn xuất hoàn mỹ, khiến cho những người xung quanh hiếu kỳ dồn ánh mắt nhìn về phía hai người. N*hớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Cái này càng khiến cho Tô Uyên mặt đỏ tại hồng, có điều trên mặt cô lại là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Trước cửa nhà trẻ.

Lâm Bình và Tô Uyên đứng sóng vai nhau, hai người đang chờ Tô Phi Tuyết tan học. Ước chừng mười phút sau, giáo viên mầm non dẫn từng đứa nhỏ xếp thành hàng một hàng ngay ngắn đi ra cửa nhà trẻ. "Cha!"

Vừa nhìn thấy Lâm Bình, Tô Phi Tuyết bỗng nhiên trở nên kích động, con bé lập tức tung tăng nhảy nhót về phía anh. “Phi Phi!”

Đã nửa năm không gặp con gái, Lâm Bình phát hiện Tô Phi Tuyết đã cao hơn một chút, cũng càng ngày càng đáng yêu hơn. Lâm Bình cũng không thể đè nén sự kích động trong lòng mình, anh bước nhanh về phía trước rồi vươn một tay ôm Tô Phi Tuyết vào lòng.

Mà Tô Uyên cũng đúng lúc bước tới trước mặt giáo viên mầm non, người từ lúc nhìn thấy “người lạ” Lâm Bình đã sinh ra sự cảnh giác trong lòng, cô mở miệng chào hỏi: “Xin chào cô giáo, anh ấy là... chồng của tôi!" Sau khi nghe Tô Uyên giới thiệu, lúc này thì giáo viên mầm non mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lâm Bình cũng quay sang chào cô giáo một tiếng, sau đó thả Tô Phi Tuyết xuống dưới.

Lâm Bình nằm tay phải của Tô Phi Tuyết, Tô Uyên thì nắm tay còn lại, ba hình bóng dần dần đi xa khỏi cửa nhà tré. “Cha ơi, mẹ nói cha đã đi một nơi rất rất xa, phải rất rất rất lâu mới có thể trở về! Quả nhiên là mẹ nói không sai, cha đi thật lâu nha...... “Yên tâm, cho dù cha có đi xa như thế nào đi nữa thì cũng sẽ nhất định trở về xem tiểu Phi Tuyết nhà chúng ta" “Cha thật tốt! Mẹ cũng thật tốt! Còn có con nữa, con cũng rất tốt... bụng, hì hì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK