Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhãi ranh, hôm nay tao nhất định phải giết mày” Trần Tấn Long nhìn Lâm Bình, lạnh lùng nói.

Vừa rồi một cước của Lâm Bình đã có thể đẩy lui Trần Tấn Long, quả là nằm ngoài dự đoán của ông ta. Hôm nay hai người họ đã trở thành kẻ địch của nhau, hơn nữa Lâm Bình còn trẻ như vậy, nếu hôm nay không giết được anh, tương lai anh chắc chắn sẽ trở thành tai họa.

Nói rồi, Trần Tấn Long không chút do dự, đấm thẳng một quyền vào ngọn núi nhỏ phía sau ông ta. Ngay lập tức, vài mét xung quanh cú đấm trực tiếp nổ tung.

Trần Tấn Long lại vỗ thêm phát nữa, trong tích tắc, hơn chục viên đá lớn nhỏ như chiếc cối xay lăn ra khỏi núi.

Dưới cú đập của Trần Tấn Long, những viên đá ngay lập tức bắn ra như những viên đạn bật ra khỏi nòng súng, ào ào bắn về phía Lâm Bình.

Trong không trung vang lên những tiếng “vèo vèo vèo”. “Đây, đây thực là điều mà con người có thể làm được sao?”

Trong đám người có chức tước cao đang xem trận chiến ở bên dưới, có không ít người phải nuốt nước bọt. Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ nếu có bất cứ viên đá nào rơi trúng đầu bọn họ thì rất có khả năng sẽ đập cho họ thành đống bùn thịt ngay tại chỗ.

Người nhà họ Tô, cùng với Trịnh Khanh Kiều, Trần Tĩnh và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều lập tức thấy căng thẳng trong lòng, lo lắng cho Lâm Bình. “Tài hèn đức mọn!” Nhưng Lâm Bình chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tất cả những viên đá bay đến trước mặt anh hoàn toàn chưa kịp chạm vào anh đã bị từng cỗ nội lực đánh tan thành bụi nhỏ.

Ngay lập tức, đất đá bay mù trời trước người Lâm Bình, giống như đang ở bên rìa bão cát, che đi tầm nhìn của anh. "Mày tưởng đó là đòn trí mạng của tao ư?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Theo sau đó là một bàn tay tạo thành hình như Cửu âm bạch cốt trảo, mang theo khí thế và khí lực cường hãn lướt qua không trung, đột nhiên xuất hiện từ trong cát bụi, tóm thẳng lấy cổ Lâm Bình.

Mạnh mẽ và nhanh chóng!

Nhanh!

Quá nhanh!

Tức khắc, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, lo lắng thay cho Lâm Bình.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo. “Đồ ngu!” Miệng Lâm Bình nhẹ nhàng nhả ra hai chữ Sau đó, anh cũng không né tránh hay lẩn trốn, lại lao ra trực tiếp dùng một cước quét sạch.

Một giây trước khi móng vuốt của Trần Tấn Long sắp sửa túm lấy cổ anh, định bẻ gãy nó và ngay lúc khoảng cách chỉ còn vài milimet, cả người Trần Tấn Long trực tiếp bị một cước của Lâm Bình hất văng.

Lần này, ông ta bị đập thẳng vào một cái cây chọc trời cách đó mười mét, chấn động đến mức lá cây cũng rơi xuống rào rào. “Sao có thể như thế được?”

Trần Tấn Long phun ra một ngụm máu, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ kinh hãi.

Nhưng lần này Lâm Bình lại không cho ông ta bất cứ cơ hội nào, lúc dùng một chân đạp bay ông ta, đồng thời anh cũng lao đến.

Lại đạp thêm một cước nữa.

Đùng!

Đòn này của Lâm Bình trực tiếp mang lại hiệu ứng bùng nổ âm thành một lần nữa.

Đồng tử của Trần Tấn Long co rút một cách dữ dội, hai tay lập tức đan chéo trước ngực tạo thành thế chặn lại, chuẩn bị lợi dụng lực ở chân Lâm Bình để phản đòn lại kéo dãn khoảng cách với Lâm Bình.

Nhưng, ngay khi Trần Tấn Long gần như ngay lập tức làm ra thế chặn lại, chân phải đang đưa ra của Lâm Bình lại thay đổi, vút lên trời cao, dùng tốc độ nhanh nhất trượt xuống một mét.

Trần Tấn Long lập tức cảm thấy hai chân mình như bị một đoàn tàu cao tốc đâm trúng, cả người ông ta trực tiếp bay theo phương nằm ngang, ngay lập tức bị trọng thương.

Nhưng điều này vẫn chưa dừng lại ở đó.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bình lại giơ một chân đá thẳng vào phần thắt lưng của Trần Tấn Long, sau đó ông ta bị cú đá này của anh bay vọt lên không trung.

Trong lòng Trần Tấn Long vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, ông ta vốn tưởng rằng khi đối mặt với Lâm Bình, cho dù không được dễ như trở bàn tay thì cũng có thể áp chế bằng một lực. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, từ lần giao chiến đầu tiên, ông ta lại rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn bị Lâm Bình đàn áp.

Trần Tấn Long gầm lên một tiếng, dùng lực ở lưng, vặn người một cái trong không trung, định nhân cơ hội kéo dài khoảng cách với Lâm Bình trước đã.

Nhưng ngay khi ông ta vừa di chuyển, trước mắt ông ta vút qua một cái, chỉ thấy Lâm Bình lại đột nhiên vọt lên không trung, xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó đạp lên người ông ta.

Lần này, chỗ Lâm Bình đạp lên không phải nơi nào khác mà chính là đầu của Trần Tấn Long. Trần Tấn Long tránh không tránh được, trốn cũng không trốn được, bị một chân của Lâm Bình giẫm thẳng xuống đầu.

Cả người trực tiếp rơi theo tư thế lộn đầu xuống. “A...” Trần Tấn Long gầm lên một tiếng, lần này ông ta đã thực sự tức giận. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng h*ộ team nha !!!

Toàn lực bạo phát.

Gần như vào khoảnh khắc tiếp đất, Trần Tấn Long đã vọt ra.

May mà lần này Lâm Bình không truy kích ông ta.

Cuối cùng Trần Tấn Long cũng đạt được ước nguyện, kéo dài khoảng cách với Lâm Bình ra gần hai mươi mét.

Chỉ là...

Phụt

Ông ta trực tiếp phun ra một ngụm máu, hỗn hợp một nửa răng hàm và một nửa răng cửa, thậm chí còn có một ít cục máu ở nội tạng.

Đòn chân vừa rồi của Lâm Bình vừa vặn giảm lên hàm dưới của Trần Tấn Long, trực tiếp đánh gãy một nửa số răng trong miệng ông ta.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người đang có mặt ở đó im lặng.

Đặc biệt là người nhà họ Trần, đồng tử của họ đều có rút dữ dội.

Trong mắt bọn họ, Trần Tấn Long giống như một vị thần, nhưng bây giờ niềm hy vọng của nhà họ Trần lại bị đánh đến thảm hại như vậy sao?

Sau đó, Trịnh Khanh Kiều là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này, hưng phấn nói: "Má ơi, Lâm Bình đẹp trai quá đi, quả thực còn đã ghiền hơn xem phim võ thuật đấy Về phần tại sao Lâm Bình và Trần Tấn Long có thể làm được điều này hoàn toàn bị cô ấy ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự phấn khích và kích động.

Tô Uyên bế Tô Phi Tuyết, nhìn cảnh tượng này, mỗi cô hơi hé, hai mắt cũng hơi đờ đẫn.

Đây, đây là Lâm Bình ư? “Mẹ ơi, cha thật lợi hại. Cha đúng là một anh hùng, cha đang đánh kẻ xấu đó.”

Tô Phi Tuyết đang ngồi trong lòng Tô Uyên, khua chân múa tay một cách phấn khích.

Nghe con gái nói vậy, tâm trạng của Tô Uyên lại rất bất an.

Lúc này, cô gần như đã chắc chắn Lâm Bình chính là người đã hủy hoại sự trong trắng của cô năm năm trước, cũng chính là cha ruột của Tô Phi Tuyết.

Nếu không, làm thế nào để giải thích chuyện một người bản lĩnh như Lâm Bình lại có thể vì mức lương hơn mười triệu đồng mà xin làm trợ lý công việc, đóng giả cha của Tô Phi Tuyết.

Trước đây ở Hải Châu, cho dù là lần ở Karaoke, Dương Thiên Long cung kính với Lâm Bình, hay sự lễ phép của Vương Lộc Sơn với Lâm Bình lúc ở thị trấn Lộc Sơn... dường như đều đã có lời giải thích cho tất cả.

Tô Uyên cắt chặt môi, thân hình mềm mại yêu kiều dần trở nên cứng ngắc. Cô nhìn bóng hình đang chấp tay đứng ở đằng xa kia với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK