Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Nam, Tây Ninh!

Lâm Bình đang đi từ bên trên chuyên cơ đi xuống, sau khi đi ra sân bay, anh nhìn thấy ngay Tô Uyên và Tô Phi Tuyết đã đợi anh ở đó từ bao giờ...

Lần này, Lâm Bình trở về Tây Ninh nên anh đã nói trước cho Tô Uyên biết.

Bởi vậy, Tô Uyên nói rằng chắc chắn cô sẽ tới sân bay đón anh.

Lâm Bình cũng gật đầu đồng ý.

Nếu như vậy, Tô Uyên sẽ là người đầu tiên mà anh nhìn thấy sau khi xuống máy bay rồi.

Mà hôm nay Tô Uyên ăn mặc không giống như mọi ngày.

Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám mang phong cách cổ điển kết hợp với hiện đại, phô ra toàn bộ vóc người thon thả mê người của cô.

Cô chỉ đứng đó thôi cũng giống như một bức tranh vậy, khiến cho người ta không thể nào mà lờ đi được.

Vì vậy, Tô Uyên thu hút biết bao ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh.

Nếu như, không phải là bởi vì bên cạnh cô còn có Tô Phi Tuyết và mấy vệ sĩ thì có khi đã có mấy người đàn ông chạy đến bắt chuyện với cô từ lâu rồi!

Lâm Bình vừa nhìn thấy Tô Uyên thì anh cũng sáng mắt lên.

Cô gái mặc sườn xám này làm cho anh phải choáng váng trước vẻ đẹp của cô.

Lâm Bình thấy hai người mặc sườn xám, người đầu tiên là Đường Thanh Tâm.

Chỉ có điều, Đường Thanh Tâm mặc sườn xám lại càng tôn thêm vẻ đẹp lạnh lùng cho cô ta, ngoài việc thỏa mãn thì giác của người khác thì cũng làm cho người ta có một loại cảm giác muốn chinh phục cô ta.

Một người còn lại chính là chị của Lâm Bình là Hứa Tình Nhi.

Lần đầu tiên Hứa Tình Nhi mặc sườn xám, cũng là lần đầu tiên cô ấy và Lâm Bình gặp nhau cũng khiến anh trầm trồ trước vẻ đẹp của cô ấy.

Nhưng, so với sự lạnh lùng của Đường Thanh Tâm thì Hứa Tình Nhi mặc sườn xám trên người lại tạo cho người ta cảm giác cô ấy là một người phụ nữ quyến rũ và thành thục.

Đó chỉ là cảm nhận của Lâm Bình mà thôi, không biết có đúng không.

Nhưng khi đó Hứa Tình Nhi mặc sườn xám lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lâm Bình, đó là trông Hứa Tình Nhi giống như là... một người phụ nữ trẻ đẹp còn nhà quân đội có gia giáo ở thời kỳ Dân quốc vậy.

Đó là một người phụ nữ biết cách làm rung động lòng người.

Mà so sánh Tô Uyên với Đường Thanh Tâm và Hứa Tình Nhi với nhau thì cô không hề kém cạnh chút nào.

Chỉ có điều, Tô Uyên thì lại có một vẻ đẹp khác.

Các cô gái Hà Nam, Sơn Trà thường có vẻ đẹp riêng, đó là vẻ đẹp ước lệ và tài trí, sắc sảo giống như Thúy Kiều trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, đó không phải là vẻ đẹp lạnh lùng khó chạm tới cũng không phải là vẻ đẹp quyến rũ tự tin, mà là vẻ đẹp làm cho Lâm Bình có một loại cảm giác như được tắm trong gió xuân ấm áp vậy.

"Lâm Bình."

Sau khi Lâm Bình nhìn thấy Tô Uyên thì Tô Uyên cũng nhìn thấy được Lâm Bình, cô liền vẫy tay gọi Lâm Bình.

"Uyên à, anh đây."

Lâm Bình cũng đưa tay lên vẫy tay với cô.

Mà Tô Phi Tuyết ở bên cạnh cũng thấy Lâm Bình rồi.

"Mẹ, mẹ ơi, cha đã trở về, cha đã trở về rồi!"

Vừa nói xong, Tô Phi Tuyết vội vàng kéo tay của Tô Uyên chạy về phía của Lâm Bình.

Sau đó.

Dường như Tô Phi Tuyết ghét bỏ Tô Uyên chạy chậm nên cô bé buông tay của Tô Uyên ra, cô bé nhỏ một mình chạy từng bước nhỏ về phía Lâm Bình.

Tô Uyên cười nhẹ nhàng rồi cũng đi theo sau cô bé.

Cô đi sát Tô Phi Tuyết, chỉ sợ cô bé chạy nhanh quá lại ngã ra.

Cuối cùng, ba người cũng thu hẹp lại khoảng cách mười mét để đến gần nhau hơn.

Tô Phi Tuyết duỗi ra hai tay nói: "Cha ơi, cha ơi, cha bế con đi, bế bế."

Bỗng nhiên, trên mặt của Tô Uyên hiện lên vẻ tinh nghịch, cô nở nụ cười giống hệt Tô Phi Tuyết rồi vươn hai tay ra nói đùa:

"Em cũng muốn được bế cơ."

Lâm Bình đi tới gần hai mẹ con hơn.

Anh nhìn hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ một lúc, dường như anh đang suy nghĩ nên chọn ai bây giờ.

Nhưng, vẻn vẹn chỉ chốc lát sau, Lâm Bình nói rằng: "Phi Tuyết, con nghĩ xem cha nên bế con trước sau đó mới bế mẹ, hay là bế mẹ trước đã rồi mới bế con đây?"

Lâm Bình vừa nói xong thì...

Tô Uyên trợn mắt lên nhìn Lâm Bình với vẻ mặt khó tin.

Cùng lắm thì cô chỉ vui đùa với Tô Phi Tuyết một chút để trêu Tô Phi Tuyết mà thôi.

Cái gì mà bế mẹ trước?

Chẳng lẽ, anh có thể bế cô được như Phi Tuyết mà bế về nhà hả?

Nhưng Tô Phi Tuyết lại hơi chu mỏ lên, cô bé rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

"Cha ơi, vậy cha bế mẹ trước cũng được!" Tô Phi Tuyết suy nghĩ xong rồi nở nụ cười rồi nói.

"Phi Tuyết ngoan thật đấy!" Lâm Bình cười ha ha rồi xoa đầu cô bé.

Sau đó anh đưa tay định ôm Tô Uyên vào trong lòng.

Thấy hành động này của anh, da thịt trắng nõn của Tô Uyên hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt trong nháy mắt. Cô xấu hổ xoay người đi muốn tránh đi cái ôm của Lâm Đình Vũ.

Vừa tránh, Tô Uyên vừa nói rằng: "Nơi này là sân bay đấy, có nhiều người như vậy..."

Chỉ có điều, Lâm Bình muốn ôm Tô Uyên thì Tô Uyên làm sao có thể tránh thoát anh được.

Lâm Bình cười nói:

"Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi, anh chỉ ôm một cái để giải tỏa nỗi nhớ mong trong lòng anh mà thôi, cũng có phải anh muốn làm cái gì khác đâu..."

Vừa nói, đồng thời anh cũng đưa tay ôm chặt Tô Uyên vào trong lòng.

Tô Uyên “bị” Lâm Đình vũ ôm thì cảm thấy vô cùng nghi ngờ cuộc đời...

Cảm nhận được mùi vị đàn ông tràn ngập sự mạnh mẽ và nam tính trên người Lâm Bình, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tô Uyên lại càng đỏ hơn.

Một phần vì xấu hổ, một phần là do cảm động.

Có điều, Tô Uyên cũng không từ chối cái ôm của Lâm Bình nữa, cô chỉ duỗi bàn tay thon thả như ngọc ra vỗ nhẹ lồng ngực của Lâm Bình rồi nói:

"Cũng có phải anh muốn làm gì khác đâu là sao, lẽ nào anh còn muốn làm điều gì khác nữa à?"

Nghe thấy Tô Uyên hỏi như vậy...

Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Bình càng trở nên xán lạn hơn: "Dĩ nhiên là anh muốn rồi!"

Tô Uyên: "..."

Tô Uyên đẩy Lâm Bình ra, cũng kéo dài khoảng cách với Lâm Bình.

Cô sợ Lâm Bình lại dở chứng rồi hôn cô ngay trước mặt tất cả mọi người mất.

Đến lúc ấy mới thực sự là xấu hổ không còn chỗ nào để trốn nữa.

"Cha ơi, đến lượt con rồi, cha bế con đi."

Lúc này, thấy Tô Uyên và Lâm Bình tách nhau ra rồi thì Tô Phi Tuyết nói với Lâm Bình ngay lập tức. Cô bé đưa hai tay nhỏ ra, đôi mắt đã cười thành hình bán nguyệt từ bao giờ.

Trông vô cùng đáng yêu!

"Phi Tuyết ngoan, con lại đây!"

Lâm Bình không trêu Tô Uyên nữa, anh hơi cúi người rồi bế bổng Tô Phi Tuyết lên, ôm cô bé vào trong lòng.

Mọi người đứng xung quanh thấy khung cảnh ấm áp của gia đình ba người họ thì càng thêm ao ước và ghen tỵ hơn.

Đặc biệt là một số người đàn ông, họ hận không thể biến Lâm Bình đổi thành chính mình ngay lập tức.

Thậm chí, họ thấy bản thân họ tốt đẹp hơn Lâm Bình biết bao nhiêu, họ có chiều cao, ngay cả tướng mạo cũng đều có thể hơn Lâm Bình, vậy tại sao họ không thể có cô vợ vừa xinh đẹp vừa có khi chất với cô con gái đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy chứ?

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bọn họ cũng không biết lý do tại sao nữa!

...

...

"Cha ơi, cha cho con đứng trên bả vai của cha đi! Nếu như vậy thì con có thể nhìn được nhiều thứ hơn..."

Một lúc sau, Tô Phi Tuyết lại bắt đầu làm nũng với Lâm Bình.

Cô bé dùng đôi mắt ngập nước như ngọc thạch mang theo sự ước ao nhìn thẳng Lâm Bình.

Cô bé vừa vui vẻ vừa háo hức chờ đợi câu trả lời của Lâm Bình.

Lâm Bình cười nói:

"Đương nhiên là có thể rồi."

"Phi Tuyết, con mau tới đây."

Vừa nói xong, tay của Lâm Bình hơi run lên, Tô Phi Tuyết được nâng lên trên vai của anh luôn. Cô bé Phi Tuyết vô cùng hào hứng và vui vẻ cười to.

Thấy thế, Tô Uyên thấy lo lắng và ngạc nhiên nhìn Lâm Bình.

Nhưng ngay sau đó, Tô Uyên cũng yên tâm hơn, cô biết Lâm Bình có thực lực và sức mạnh mà không ai có thể biết được.

Nhưng mà cô vẫn tỏ ra tức giận nhìn Lâm Bình.

Mà cùng lúc đó, Tô Phi Tuyết cũng được đặt đứng vững trên bờ vai của Lâm Bình.

"Mẹ ơi, chơi cái này vui thật."

Tô Phi Tuyết vui vẻ cười, tiếng cười của cô bé như tiếng chuông bạc vậy.

Dường như biết rõ Tô Uyên đang suy nghĩ điều gì, Lâm Bình cũng quay đầu nhìn về phía Tô Uyên, đối diện với ánh mắt của Tô Uyên, hai ánh mắt giằng co nhau tại chỗ.

Lâm Bình nhẹ nhàng cười nói: "Yên tâm, có anh ở đây rồi."

Vừa nói xong, Lâm Bình cũng đưa tay còn lại ra nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Tô Uyên.

Lần này, Tô Uyên cũng không còn ngại ngùng nữa.

Không chỉ có như vậy.

Tô Uyên còn nắm chặt tay của Lâm Bình, để cho mười ngón tay của bọn họ đan xen nhau

Một nhà ba người đi về trong bầu không khí vô cùng ấm áp và hạnh phúc.

Chỉ là rất nhanh sau đó, loại cảm giác hạnh phúc này bị Tô Phi Tuyết làm tan biến. Cô bé vừa nhìn thấy hai chị em đang đi với nhau thì nhanh nhảu nói:

"Mẹ, đến lúc nào mẹ mới sinh thêm cho con một em trai vậy? Con cũng muốn có em trai cơ..."

"Cha nữa, hai người nói chẳng đáng tin chút nào... Cha mẹ nói được thì phải làm được chứ... Nếu nói dối thì không phải là bé ngoan đâu..."

Tô Uyên đỏ mặt, nhưng cô vẫn kiên trì thấp giọng nói với cô bé: "Phi Tuyết, không phải mẹ đã nói với con rằng không phải lúc nào muốn có em trai là có thể có ngay được, với lại không nhất định là em trai, có thể là em gái đó..."

"Tại sao a?" Tô Phi Tuyết vô cùng tò mò.

"Phi Tuyết, con cứ yên tâm đi, cha bảo đảm với con rằng chắc chắn con sẽ có em trai sớm thôi..." Lúc này, Lâm Bình buông ra một lời thề son sắt với Tô Phi Tuyết.

"Thật ư thật ư?"

Tô Phi Tuyết hào hứng đến nỗi vỗ tay thật to, Lâm Bình cũng cười khiến cho bả vai của anh rung lên.

Tô Uyên cắn môi, cô trợn mắt nhìn Lâm Bình rồi chất vấn anh: "Chuyện như vậy mà anh còn có thể bảo đảm sao?"

"Bảo đảm á, tất nhiên là anh không thể bảo đảm được rồi!" Lâm Bình cười ha ha nói: "Nhưng mà… Nếu chúng ta cứ sinh thêm bảy, tám, chín thậm chí mười đứa nữa, chắc chắn sẽ có một em trai cho Phi Tuyết. Có khi đến lúc đó chúng ta sẽ có cả một đội bóng cũng nên..."

Tô Uyên: "..."

Mặt Tô Uyên đỏ bừng lên vì ngượng ngùng rồi.

Tại sao anh phải nói những lời xấu hổ như vậy!

Hơn nữa, ai muốn sinh bảy, tám, chín đứa bé, sinh cả đội bóng cho anh chứ...

Đúng là người đàn ông không biết xấu hổ mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK